Củ sen hóa thân lên tiếng khiến Dương Bách Xuyên ngẩn ngơ.
Trong mắt của hắn, củ sen hóa thân quả thật không giống với cửu đại phân thân kia, ánh mắt dường như có linh khí hơn.
Nếu như không phải bản tôn khống chế suy nghĩ, Dương Bách Xuyên còn cho rằng đây là một người khác.
Dương Bách Xuyên khẽ cười, hắn phất tay ném cho củ sen hóa thân một cái áo choàng đen.
Hóa thân này có thể hiểu mọi thứ, độc lập với bản tôn của hắn, cũng có thể tu luyện độc lập, điều này rất khó, hơn nữa kết quả tu luyện cũng sẽ không chịu ảnh hưởng từ bản tôn.
Cũng tức là, sau này củ thân hóa thân tu luyện, tu vi đuổi kịp thậm chí vượt qua bản tôn thì cũng không có gì lạ.
Đợi củ sen hóa thân mặc xong quần áo, Dương Bách Xuyên mới nói: “Sau này, ngươi chuyên tâm tu luyện đi, nếu chúng ta muốn đứng vững gót chân ở Tu Chân Giới, bắt buộc phải có thực lực.”
“Được, ta vẫn nên tiến vào không gian Càn Khôn tu luyện thì hơn, tu vi chưa tăng lên thì sẽ không lộ diện, cứ coi như là một lá bài chưa lật.” Củ sen hóa thân nói.
“Cũng được, ngươi vào không gian Càn Khôn, thuận tiện nghiên cứu luyện đan, luyện khí, những ngày sau không thể không có hai thứ này.” Nói chuyện với củ sen hóa thân, Dương Bách Xuyên cảm thấy có chút kỳ quái, giống như đang nói chuyện với cái gương vậy.
Bởi vì củ sen hóa thân chính là bản thân hắn.
Đợi củ sen hóa thân tiến vào không gian Càn Khôn xong, Dương Bách Xuyên mới thu trận pháp lại.
Tính toán thời gian, hắn đã tu luyện được một tháng, hắn cũng đã ra ngoài được nửa năm.
Sau khi trận pháp rút đi, cửu đại phân thân hóa thành chín tia sáng chui vào trong cơ thể hắn, biến mất không một dấu vết.
Dương Bách Xuyên biết hắn có thể thu cửu đại phân thân vào trong cơ thể chỉ bằng một ý nghĩ, bởi vì cửu đại phân thân này vốn dĩ được hình thành bằng máu và linh khí của hắn, đây chính là năng lượng và lực lượng, nhưng củ sen hóa thân thì lại không được, củ sen hóa thân là thực thể kép, tồn tại độc lập.
“Tổ sư thúc.”
Sau khi trận pháp rút đi, thu hồi cửu đại phân thân, bên tai hắn vang lên giọng của Thương Vũ Tình.
“Tình Nhi.”
Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn, Thương Vũ Tình cũng vui mừng chạy tới.
“Chúc mừng chủ nhân thần thông đại thành.”
Ngay sau là thân thể cao lớn của Thú Ngũ Hành phi tới, vết thương của Thú Ngũ Hành đã được khôi phục lại như lúc ban đầu.
Dương Bách Xuyên cười nói: “Ngươi đúng là biết nịnh nọt, thế nào rồi, vết thương đã khôi phục chưa?” Dương Bách Xuyên hỏi Thú Ngũ Hành.
“Nhờ phúc lớn của chủ nhân, đã khôi phục.” Miệng lưỡi của Thú Ngũ Hành ngọt như bôi mật ong, nói chuyện cũng không chút kiêu ngạo nào, ít nhất trước mặt người chủ nhân Dương Bách Xuyên thì là như vậy.
Từ sau khi Thú Ngũ Hành tỉnh lại, hắn nghe Thương Vũ Tình nói Dương Bách Xuyên tu luyện cửu đại phân thân, hắn cũng nhìn thấy Dương Bách Xuyên đang bị bao phủ bởi trận pháp, lúc đó, trong lòng ngoại trừ chấn động thì còn có cả rung động, thân là Thú Ngũ Hành được trời đất dưỡng thành, đương nhiên sẽ có nhạy cảm thiên phú mà những sinh linh bình thường không có.
Thậm chí còn biết được một số bí mật của trời đấtt, ví dụ như cửu đại phân thân.
Đây mới chỉ là bắt đầu, trong lòng Thú Ngũ Hành biết rõ, hắn có được người chủ nhân như vậy, quả thật không hề thiệt, nói hắn được lợi thì đúng hơn.
Là một sinh linh được trời đất sinh ra, tiếp nhận truyền thừa của thiên địa, Thú Ngũ Hành biết chủ nhân mình có thể tu luyện thành cửu đại phân thân thì tiềm lực tương lai sẽ như thế nào.
Nếu như lúc đầu, sau khi hắn bị Dương Bách Xuyên cưỡng ép thu phục, trong lòng vẫn không chịu phục tùng, nhưng hiện tại chút không phục đó đã hoàn toàn biến mất, mặc dù cảnh giới vẫn là Phân Thần như cũ, nhưng Thú Ngũ Hành lại có một cảm giác sợ hãi từ trên người của Dương Bách Xuyên, thế nên hắn mới không ngừng nịnh nọt.
Mà Dương Bách Xuyên cũng rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của Thú Ngũ Hành, hắn không nghĩ nhiều, nhưng ít nhiều cũng đoán được, dù sao trong mắt của hắn, con hàng này không phải thứ tốt lành gì.
Nếu như lần này, không phải trời xui đất khiến thế nào, mới khiến hắn thu phục được Thú Ngũ Hành, bằng không thì hắn và Thương Vũ Tình đã sớm chết trong tay con hàng này rồi.
Sau khi cười mắng Thú Ngũ Hành một câu, Dương Bách Xuyên hỏi Thương Vũ Tình: “Cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên thế nào rồi?”