Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2547




Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy không ổn, nhớ rõ trước đó Thương Vũ Tình đã từng nói, lúc nàng giao tiếp với cây gai thì người ta đã nói, chỉ cần không đụng vào đồ của rừng cây gai thì sẽ không tấn công bọn họ.  

Mà hiện giờ chồn nhỏ lại đào ra trái cây màu trắng sữa từ trong bùn đất, rõ ràng là đồ vật của rừng cây gai.  

Chồn nhỏ có thiên phú tìm bảo vật, ngửi thấy mùi trái cây thì sẽ nhịn không được.  

Lần này, hình như đã gây họa rồi.  

Trong đầu Dương Bách Xuyên vừa nghĩ vậy, bên tai lập tức vang lên tiếng kêu to của Thương Vũ Tình.  

Nhưng đã muộn rồi, hai móng vuốt nhỏ của tên ham ăn chồn nhỏ này ôm trái cây màu trắng sữa, nhanh nhảu nuốt chửng một miếng, vẻ mặt say mê.  

Ngay sau đó, móng vuốt nhỏ sắc bén của chồn nhỏ lại cào cào đào bới trong bùn đất, lại có một trái cây màu trắng sữa xuất hiện trên móng vuốt nhỏ của nó, sau đó bay vèo một cái rồi rơi vào trong ngực Dương Bách Xuyên.  

“Chi chi chi ~”  

Một loạt các tiếng kêu phấn khích.  

Thế nhưng Dương Bách Xuyên nghe tiếng kêu này chỉ biết cười khổ, thế mà chồn nhỏ này lại còn nói quả này ăn rất ngon.  

“Tổ sư thúc, mau đi thôi, loại trái cây mà chồn nhỏ ăn chính là tinh hoa của cây gai, gọi là quả Kinh Cức, ngay từ đầu người ta đã nói chúng ta không được động đến đồ vật trong rừng cây gai, bây giờ chồn nhỏ động vào rồi, chắc chắn cây gai sẽ công kích chúng ta, mau...”  

Thương Vũ Tình còn chưa nói hết chứ cuối cùng thì biến cố đã xảy ra.  

“Ầm ầm ~”  

Toàn bộ hành lang gai bắt đầu run rẩy, mặt đất đang chấn động.  

Tiếp theo, trong hành lang, từng cành gai to khoẻ lật lên, hành lang gai phía trước lập tức vặn vẹo, từng sợi dây gai nhanh như tia chớp đánh về phía bọn họ.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên cười khổ, thầm mắng kẻ tham ăn chồn nhỉ chính là người chuyên gây hoạ, mắt thấy chỉ còn hai trăm mét nữa là sẽ ra ngoài, ai ngờ cái tên ham ăn chồn nhỏ này vừa nãy còn đang ngủ ngon trên vai lúc này lại tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy chuyện đầu tiên chính là đi gây rắc rối.  

Nhưng đã đến nước này Dương Bách Xuyên cũng chỉ có thể ứng phó chuyện trước mắt, ngoài việc này thì trách con chồn cũng có được gì đây? Con chồn này nhanh như tia chớp, hơn nữa lại có bản năng thiên phú là tìm bảo vật, ngửi thấy mùi hương mê người mà không vào tay nó thì nó sẽ không cam lòng.  

Trong lúc cười khổ, kiếm Đồ Long của Dương Bách Xuyên phát ra quang mang, một kiếm chém ra chín trăm đạo phong nhận kiếm khí.  

“Ầm ầm ầm...”  

Cành gai quất tới nổ tung thành từng khúc.  

“Bộp bộp bộp...”  

Lúc này Thương Vũ Tinh cũng ra tay, trước người nàng hiện lên một thanh phi tiên, trong nháy mắt cũng chém ra vô số kiếm, cành gai trên không trung đứt thành từng đoạn.  

“Tổ sư thúc, không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể quyết đoán xông lên thôi.” Thương Vũ Tình nói với Dương Bách Xuyên.  

“Được, chúng ta liên thủ tiến lên rồi xông ra ngoài.” Dương Bách Xuyên gật đầu, lần nữa vung kiếm Đồ Long chém đứt cành gai.  

Tuy là dây leo gai ở đây rất nhiều nhưng cũng may là không phải loại quá cường đại, hai người vung vẩy kiếm khí vẫn có thể chặt đứt vô số cành cây.  

Nhưng dây leo gai thật sự quá nhiều, chém tới một hồi lâu mà hai người cũng chỉ đi về phía trước được hơn mười thước.  

Với tốc độ này mà khoảng cách hai trăm thước, cho dù bọn họ muốn lao ra cũng phải mệt chết.  

Nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể như thế.  

Vô số cành gai liên tục bị cắt chất thành đống như rơm rạ...  

Trong quá trình Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình sắc bén chặt chém dây leo thì chồn nhỏ lại rời khỏi vai Dương Bách Xuyên lần nữa, giờ phút này Dương Bách Xuyên cũng không để ý đến nó, mặc kệ cho nó đi, dù gì hắn cũng biết nó còn giảo hoạt hơn cả hồ ly, nó dám rời khỏi bả vai của mình thì chứng tỏ nó chắc chắn không để bản thân bị thương.  

“Ầm ầm ầm...”  

Hắn và Thương Vũ Tình ra sức chặt chém cành cây gai để liên tục tiến về phía trước, trong quá trình này, Dương Bách Xuyên phát hiện tu vi của Thương Vũ Tình không hổ là Phân Thần cảnh hậu kỳ, chân khí vô cùng hùng hậu, không yếu hơn hắn bao nhiêu.