“Ha ha ha, nữ La Sát tao có thể ngang dọc Tây Vực, nếu nói đạo lý đã bị người ta chém thành muôn mảnh từ lâu rồi, có thể sống đến bây giờ ư? Em trai nhỏ, chỉ có thể nói mày quá gà, nếu không nghe lời thì đừng trách chị đây vô tình.” Nói xong, nữ La Sát thu lại hơi thở, nhẹ nhàng tiến lại gần Dương Bách Xuyên.
Cô ta ỷ vào Dương Bách Xuyên bị mù tạm thời không nhìn thấy gì, chuẩn bị đánh Dương Bách Xuyên một kích trọng thương, sau đó lục soát cách điều chế Bồi Nguyên Đan từ trên người anh.
Nữ La Sát thuận lợi vòng ra sau Dương Bách Xuyên, giơ dao găm trong tay lên, chuẩn bị đâm vào tim anh.
Mà hiện tại Dương Bách Xuyên cũng đang cười khẩy trong lòng, trong cảm nhận của anh, tất cả hành động của nữ La Sát đều nằm trong lòng bàn tay, tuy ánh mắt không nhìn thấy nhưng cũng không có bao nhiêu khác biệt.
Đường đường là Tu Chân giả, nếu như bị một người thường hơi mạnh một chút ám toán, vậy anh có thể đâm đầu vào đậu hũ tự sát.
Tình hình hiện tại là ưu thế đặc biệt của Tu Chân giả, khả năng nhận biết bằng tai, cảm giác nhạy bén của cơ thể, vân vân… Dương Bách Xuyên đều tu luyện đến mức cao nhất, nhắm mắt lại càng khiến mạch suy nghĩ của anh rõ nét.
Anh giả vờ như không thấy, quay lưng về phía nữ La Sát, nhưng thật ra hai tay anh rót đầu chân khí, chờ đợi cho cô ta một kích trí mạng.
Hơn nữa lúc này Dương Bách Xuyên không định chỉ dùng chân khí đối phó nữ La Sát, anh lén chuẩn bị dùng Chân Nguyên Ly Hỏa đốt cô ta.
Chân Nguyên Ly Hỏa cường đại, dính vào người cô ta thôi cũng đừng nghĩ tiếp tục sống sót.
Ngay lúc nữ La Sát giơ dao chuẩn bị xuống ta, Dương Bách Xuyên đột nhiên xoay người, duỗi hai tay thét lên: “Chân Nguyên Ly Hỏa!”
Hai ngọn lửa màu đỏ xen lẫn màu xanh nhạt lập tức nổi lên trong lòng bàn tay anh, vứt lên người nữ La Sát, đồng thời anh cũng lùi về phía sau, tránh thoát một dao đâm tới của cô ta.
“A a a a a a…”
Trong tai truyền đến tiếng gào thét thảm thiết của nữ La Sát.
Tuy Dương Bách Xuyên không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng được cô ta bị Chân Nguyên Ly Hỏa đốt cháy thê thảm.
Không đến nửa phút, bên tai không còn tiếng la hét của nữ La Sát nữa, trong không khí chỉ còn lại mùi thịt cháy khét.
Đến tận đây, Dương Bách Xuyên lợi dụng ưu thế Tu Chân giả, chém giết cổ võ giả thứ nhất, còn là một người phụ nữ.
Anh thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Đừng trách tôi, cô không nên dùng bà nội và em gái tới uy hiếp tôi, bọn họ là mạng sống của tôi.”
Dứt lời, anh ngồi xếp bằng, bắt đầu vận dụng chân khí hóa giải độc của Hồng Vụ Tán trong hai mắt.
Sau một lúc lâu, Dương Bách Xuyên mở hai mắt ra, cuối cùng cũng lại được nhìn thấy ánh sáng.
Lúc này sắc trời đã chiều tà, anh tính toán thời gian, mất hơn
ba giờ mới có thể hóa giải hoàn toàn sương đỏ của nữ La Sát.
Trong lòng càng nghĩ càng sợ, may mắn khói độc chỉ nhằm vào đôi mắt, nếu là khí độc có hại cho cơ thể, có lẽ hôm nay anh sẽ chết.
m thầm cảnh cáo bản thân, ngã một lần khôn một lần, về sau khi đối mặt với võ cổ giả, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác, nếu không sẽ bị lật thuyền trong mương.
Nếu lần giết nữ La Sát này, anh không phải là người tu chân, thật sự sẽ gặp phải mối nguy hiểm lớn.