Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2518




Sau đó là tông môn của Hóa Thê Lương.  

Lẽ nào bọn họ bị tông môn của Hóa Thê Lương theo dõi?  

Nghĩ vậy, sắc mặt Dương Bách Xuyên liền thay đổi, đây cũng không phải là chuyện không thể, dù sao thì hắn và mấy người tiểu trích tiên đã giết chết Hóa Thê Lương, hủy diệt Thiên Trảm, mà Thái Huyền Tông sau lưng của Hóa Thê Lương cũng là tông môn lớn ở phía Bắc tinh hạt Ngân Hà, tông môn có thể sinh ra Địa Tiên chắc chắn không yếu, một số cường giả tu chân dùng thủ đoạn bí pháp tìm được bọn họ cũng không có gì lạ.  

Lúc này, trong lòng Dương Bách Xuyên lại có chút lo lắng, dù sao thì bị Thái Huyền Tông theo dõi chẳng khác nào bị quái vật khổng lồ nhắm tới, tu vi hiện tại của hắn có thể xem là cao thủ ở Sơn Hải Giới, không ngán một ai, nhưng bây giờ hắn đã sang Tu Chân Giới, chút tu vi này chẳng là gì cả.  

Thế nên lúc này, Dương Bách Xuyên rất cảnh giác, căn dặn Hầu Đậu Đậu và Tiểu Phượng Hoàng phải cẩn thận hơn.  

Lúc ra khỏi cửa thành hắn có cảm giác như bị người ta theo dõi, lúc này lại cảm nhận được, chắc chắn không sai, đối phương có chuẩn bị mà tới.  

Vừa dặn Hầu Đậu Đậu và Tiểu Phượng Hoàng xong, không gian phía trước dao động, một bóng người xuất hiện.  

Dương Bách Xuyên vừa nhìn thấy đã rất ngạc nhiên, xuất hiện trước tầm mắt của hắn là một lão giả chừng sáu mươi tuổi, mũi ưng. Chính là lão giả Phân Thần đại viên mãn, đi cạnh người thanh niên mà hắn gặp ở đại trận truyền tống.  

Lão giả xuất hiện cách hắn ba mươi mét, sau lưng hắn có tiếng bước chân, Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn, bốn người xuất hiện cách đó 20 mét, dẫn đầu là người đã chửi mắng hắn ở truyền tống trận, gã thanh niên muốn mua Chồn Nhi.  

“Haha, tiểu tử, thứ bổn thiếu nhìn trúng còn chưa đoạt được, mua lại là cho ngươi mặt mũi, ngươi không bán là không nể mặt bổn thiếu đây rồi, ở ranh giới dãy núi Tinh Thần này, chưa một ai dám không nể mặt Trang Tất Phương ta, một dân đen đến từ thế giới cỏn con như ngươi cũng dám láo, to gan đấy.  

Ngươi quỳ xuống dập đầu với bổn thiếu, nói không chừng, tâm trạng của ta tốt có thể tha cho ngươi một con đường sống, giao con chồn kia ra, nếu không bổn thiếu sẽ cho ngươi biết thủ đoạn ta.  

Người này tự xưng là Trang Tất Phương, còn là tên của thần thú, Dương Bách Xuyên nghe thấy những lời kiêu căng ngạo mạn của hắn ta, sát khí dâng lên, trước kia hắn đã nhịn, không ngờ con chó này còn đuổi theo tới đây để cướp Chồn Nhi.  

Nghe khẩu khí của hắn ta, hình như là nhị thế tổ của đại gia tộc nào đó, ngông cuồng không có giới hạn, vừa mở miệng đã dân đen thế giới cấp thấp khiến cho Dương Bách Xuyên tức điên, nhưng hắn cũng xác định được một điều, sinh linh của thế giới cấp thấp và Tu Chân Giới sẽ có thứ bậc.  

Có lẽ sinh ra ở Tu Chân Giới đều coi thường những người đến từ những thế giới cấp thấp.  

Đôi khi chỉ cần một manh mối đã có thể hiểu được đại cục, từ nhị thế tổ tự xưng là Trang Tất Phương này có thể thấy, ở Tu Chân Giới những người đến từ thế giới cấp thấp có địa vị không cao, bị người của Tu Chân Giới coi thường.  

Nhìn Trang Tất Phương, Dương Bách Xuyên cười lạnh, hắn đâu dễ bắt nạt, không gây sự không có nghĩa là sợ phiền phức, đã bị người ta đuổi theo chặn đường rồi, lúc này hắn không được phép chạy, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, hắn sẽ khiến cho cái gã Trang Tất Phương biết thế nào gọi là lễ độ.  

Mặc dù phía Trang Tất Phương có năm người, nhưng khiến cho Dương Bách Xuyên để vào mắt cũng chỉ có lão giả trước mặt, chỉ có lão ta là tu sĩ Phân Thần đại viên mãn, bản thân Trang Tất Phương là Phân Thần hậu kỳ, ba gã tay sai còn lại chỉ là Phân Thần sơ kỳ mà thôi.  

Mặc dù tu vi của hắn chỉ là Phân Thần sơ kỳ, nhưng giết một Phân Thần hậu kỳ cũng không đáng ngại, hắn có đủ tự tin đối đầu với tu sĩ Phân Thần đại viên mãn, huống chi còn có Hầu Đậu Đậu, Chồn Nhi và Tiểu Phượng Hoàng ở bên cạnh, nếu đánh thật thì chưa biết ai chết vào tay ai.  

“Lao Thúc, bắt tên dân đen này lại cho ta.”  

Lúc này, Trang Tất Phương chỉ tay vào Dương Bách Xuyên rồi ra lệnh cho lão giả.  

Dứt lời, ba gã tay sai Phân Thần sơ kỳ cũng lao về phía trước.  

“Đại ca, ba con chó săn này cứ giao cho đệ.” Trong tay Hầu Đậu Đậu lóe lên ánh sáng đen, hắn cầm trường côn trong tay, hét lên một tiếng rồi xông về phía ba tu sĩ Phân Thần sơ kỳ.  

Dương Bách Xuyên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía lão giả Phân Thần đại viên mãn.  

Lúc này, lão giả có chiếc mũi quặp bước tới, Dương Bách Xuyên giao Chồn Nhi cho Tiểu Phượng Hoàng nói: “San Hồng, các muội đứng sang một bên đi.”  

“Ca ca, có cần muội giúp không?” Tiểu Phượng Hoàng tiếp Chồn Nhi từ tay Dương Bách Xuyên.  

“Chi chi ~” Chồn nhỏ cũng kêu lên một tiếng, nó cũng muốn ra tay.  

“Vài tên phế vật mà thôi, không cần hai người phải ra tay, các muội trông chừng tên nhị thế tổ kia, đừng để hắn ta chạy mất là được.” Dương Bách Xuyên cười nhếch mép, theo cảm nhận của hắn thì mấy người này không phải kẻ mạnh, chỉ cần không phải là tu sĩ cảnh giới Phân Thần: Ngũ Hành Phân Thân và Phân Thần cửu tôn như sư phụ Vân Thiên Tà nói thì hắn đều không quan tâm.  

Khi lão giả trước mặt chỉ cách hắn tám – chín mét, lão ta bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ hóa thành một tàn ảnh rồi ra tay với Dương Bách Xuyên, lúc bay tới, trên tay lão xuất hiện hai con dao găm, một đen một trắng.  

Trong nháy mắt, tốc độ của lão giả tăng lên, giống như hóa thành ma quỷ, thấy vậy, Dương Bách Xuyên cũng giật mình, hắn chửi thầm một tiếng cáo già, ban đầu thì bước chậm tới, gần đến nơi thì đột nhiên tăng tốc độ, người này quá nham hiểm, cũng giỏi bày binh bố trận, điều này khiến Dương Bách Xuyên phải nâng cao cảnh giác.  

Rõ ràng, lão giả này có ưu thế tốc độ, nhìn pháp khí dao găm trong tay, có thể tưởng tượng được lão già này giỏi ám sát.  

Nếu đổi thành người khác, dựa vào tu vi Phân Thần đại viên mãn và tốc độ quỷ dị kia, nếu lão ta đột nhiên ra tay thì chín phần mười sẽ bị thua thiết.  

Đúng là thứ không biết xấu hổ, tu vi Phân Thần đại viên mãn còn dùng ám chiêu với Phân Thần sơ kỳ, nếu như Dương Bách Xuyên chỉ là một Phân Thần sơ kỳ bình thường thì chắc chắn một kích này sẽ lấy đi mạng của hắn.  

Nhưng đáng tiếc, Dương Bách Xuyên không phải là tu dĩ Phân Thần sơ kỳ tầm thường, linh thức và chân khí của hắn đã cao hơn gấp mười lần so với những tu sĩ cùng cảnh giới.