Rất muốn tức giận, nhưng ngẫm lại mình vào Tu Chân Giới, rất nhiều chuyện còn chưa rõ ràng lắm, ngẫm lại vẫn là nhịn đi, nhưng từ trong lời nói của người thanh niên này có thể nghe ra được, tựa hồ người của thế giới nhỏ đến tu chân giới hắn ta đều có thể nhìn ra, điểm mấu chốt nhất là, Dương Bách Xuyên nhìn ra được, người thanh niên này có thể là người bản địa của Tu Chân Giới, nhưng khinh thường người ngoại lai của thế giới nhỏ đến Tu Chân Giới. Trong lời nói có một loại cảm giác cao cao tại thượng.
Hít sâu một hơi, Dương Bách Xuyên lạnh lùng liếc mắt một cái, thanh niên kiêu ngạo, trở tay lấy ra bốn trăm linh thạch trung phẩm giao cho tu sĩ canh giữ Truyền Tống Trận, tuy rằng bốn trăm linh thạch trung phẩm rất nhiều, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có, trong Càn Khôn Giới của hắn có một ngàn viên linh thạch trung phẩm, thượng phẩm có chín mươi viên, về phần linh thạch hạ phẩm hắn đều đã dùng tất cả ở trên đại trận hộ sơn Vân Môn. Còn dư cũng giao toàn bộ cho Vân Môn để lại cho mấy nữ nhân cùng đệ tử Vân Môn tu luyện.
Hắn không muốn gây chuyện, nhấc chân đi về phía Truyền Tống Trận.
Nhưng mà hắn vừa mới nhấc chân, thanh niên kiêu ngạo phía sau lại một lần nữa mở miệng nói: "Chờ một chút~"
Dương Bách Xuyên tuy nói mới tới Tu Chân Giới không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức, quay đầu lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
“Bổn thiếu gia có rất nhiều, bán chồn nhỏ của ngươi cho bổn thiếu gia, bổn thiếu gia cho ngươi một ngàn viên linh thạch trung phẩm, thế nào?"
Trong ánh mắt Dương Bách Xuyên chợt lóe sát ý, chồn nhỏ gầm rú, chỉ có Dương Bách Xuyên, Hầu Đậu Đậu và tiểu phượng hoàng nghe hiểu được chồn nhỏ đang mắng người.
Tiểu Phượng Hoàng và chồn nhỏ cũng rất tức giận, muốn động thủ với hắn ta, bất quá Dương Bách Xuyên lắc đầu ý bảo quên đi, đã đến cửa Truyền Tống Trận, không cần phải để ý tới sự ngu ngốc này.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua thanh niên: "Không bán.”
Nói xong ôm chồn nhỏ, cùng Hầu Đậu Đậu, Tiểu Phượng Hoàng bước vào truyền tống trận, bên tai vang lên tiếng mắng chửi của thanh niên: "Cho ngươi mặt mũi mà ngươi lại không biết tốt xấu...”
Những lời sau đó Dương Bách Xuyên không nghe được, bởi vì sau khi bọn họ bước vào Truyền Tống Trận, hào quang đại tác đã biến mất không thấy, chỉ cho rằng thanh niên kia chính là loại nhị thế tổ của tông môn tu chân hoặc là đại thế gia, không để ý tới, nhưng Dương Bách Xuyên lại không nghĩ tới quan hệ giữa hắn với thanh niên này vừa mới bắt đầu.
Trời đất xoay chuyển, vỏn vẹn qua ba hơi thở, Dương Bách Xuyên cảm thấy dưới chân chân thực, đã xuất hiện một cái quảng trường thật lớn khác, ở trên quảng trường thấy được một khối thật lớn, trên đó khắc bốn chữ “Tinh Thần Chi Thành”.
Dương Bách Xuyên nhớ, người thanh niên vừa rồi nói, khoảng cách tới nơi được gọi là Tinh Thần khoảng chừng chín mươi vạn dặm, đối với Dương Bách Xuyên mà nói thì con số này tuyệt đối không phải gần, không ngờ chỉ trong ba hơi thở đã tới.
Truyền tống trận ở châu Tây Sơn muốn đi tới điểm cách xa ba vạn dặm cũng phải mất tới mười hơi thở, nhưng truyền tống trận ở Tu Chân Giới chỉ cần vỏn vẹn ba hơi thở đã có thể đạt tới chín mươi vạn dặm.
Bây giờ nghĩ lại, cho dù là 400 viên linh thạch trung phẩm thì cũng không nhiều, dù sao khoảng cách chín mươi vạn dặm sẽ có dao động rất lớn, điều này cũng chứng tỏ, Tu Chân Giới quả là một nơi mênh mông bát ngát.
Hầu Đậu Đậu cũng cảm thán trước tốc độ truyền tống của Tu Chân Giới, khiến cho hắn ta líu lưỡi không nói nên lời.
Nhìn kiến trúc to lớn cổ xưa ở phía xa, Dương Bách Xuyên kéo Tiểu Phượng Hoàng đang ngồi trên vai, Chồn Nhỏ và Hầu Đậu Đậu ra khỏi quảng trường, xem xét địa hình ở đây, có lẽ nơi này là trung tâm của thành Tinh Thần.
Theo như những gì sư phụ Vân Thiên Tà nói, núi Tinh Thần nằm cách một trăm dặm về phía Nam của thành Tinh Thần.
Thành Tinh Thần rất lớn, không nhỏ như thành Ngân Hà, với tính tình nóng nảy của Hầu Đậu Đậu, hắn đòi đi loanh quanh thành Tinh Thần dạo chơi trước, nhưng đã bị Dương Bách Xuyên từ chối, bước vào Tu Chân, bọn họ vẫn nên tìm nhị sư huynh càng sớm càng tốt, có nơi dừng chân rồi tính sau.
Bọn họ trực tiếp rời khỏi thành...
Nửa tiếng sau mới ra được bên ngoài, bỗng nhiên Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn khắp nơi.
Trước cổng thành, tu sĩ đi tới đi lui, không có gì khác thường, càng không có ai quen mặt.
Hầu Đậu Đậu hỏi: “Đại ca, sao vậy?”
Dương Bách Xuyên quay đầu lại: “Không có gì, đi thôi.”
Dương Bách Xuyên lắc đầu rồi tiếp tục đi về phía trước, vừa rồi hắn cảm thấy phía sau có người đang nhìn chằm chằm mình, giống như bị người ta dùng linh thức để quan sát, nhưng khi quay đầu nhìn thì lại không phát hiện chỗ khác thường.
Một trăm dặm tới núi Tinh Thần cũng không phải là quá xa, với Dương Bách Xuyên mà nói hắn thì chỉ cần hơn mười phút là có thể tới.
Tăng nhanh tốc độ, sau khi đi được chừng ba mươi dặm, cách xa thành Tinh Thần cũng không có mấy người đi lại, đường xá vắng vẻ, cây cao gió lớn.
Dương Bách Xuyên bất chợt dừng bước, mắt nhìn về phía trước.
Tiểu Phượng Hoàng đang được hắn dắt tay hỏi: “Ca ca, sao thế?”
“Có gì đó không bình thường, mọi người cẩn thận.” Dương Bách Xuyên híp mắt nói, lần này, hắn cảm nhận được rõ ràng có linh thức quét qua người, điều này khẳng định bọn họ đang bị người khác theo dõi.
Lúc này, Dương Bách Xuyên lại thấy kỳ quái, hắn vừa mới tới Tu Chân Giới không hề quen biết ai, sao lại bị người ta theo dõi?
Hắn không thể nghĩ ra, vừa tới Tu Chân Giới thì có thể đắc tội với ai?
Những người quen biết cũng chỉ có tiểu trích tiên, nhưng không có khả năng là nàng.