Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2506




Điều làm Dương Bách Xuyên hãi hùng khiếp vía là công kích của đám xương khô kia không phải công kích đơn độc mà là hình thành trận pháp, uy lực chồng lên nhau, hơi thở cường đại phát ra làm hắn không ngừng đổ mồ hôi lạnh trong lòng. 

Thiên Cốt Thiên Ma Trận, hiện tại Dương Bách Xuyên cảm nhận được uy danh của nó không phải là đồn đãi vớ vẩn, chỉ cần nhìn thấy một thế giới huyết sắc tràn ngập ma khí cũng đủ làm tâm thần của Dương Bách Xuyên hoảng hốt. 

Lúc này hắn càng thêm kính nể sư phụ. 

Rất khó tưởng tượng được ở trong đó sư phụ phải chịu đựng áp lực kiểu gì. 

Sau đó Dương Bách Xuyên thấy được sư phụ ra tay, không có chiêu thức kinh thiên động địa, chỉ thấy sư phụ vung kiếm Đồ Long lên, ba kiếm lao đến đám xương khô che trời lấp đất kia. 

Vẫn là một kiếm đơn giản sáng tỏ, từng kiếm khí cao chín trượng bộc phát ra ngân quang chói mắt như mặt trời, chiếu rọi xuống đại địa trong thế giới huyết sắc. 

Kiếm khí tung hoành, Dương Bách Xuyên thấy được nơi đi qua, không gian trong thế giới huyết sắc xuất hiện từng cái khe, xuyên thấu qua khe không gian có thể nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài, bên ngoài chính là đại điện lúc trước. 

Nói cách khác trong Thiên Cốt Thiên Ma Trận mà một thế giới huyết sắc được tạo thành từ ảo cảnh, chẳng qua đây là một thế giới vô cùng cao đẳng, không phải hoàn cảnh tầm thường có thể so được, đã có được cơ sở của một tiểu thế giới. 

Uy lực của Thiên Cốt Thiên Ma Trận rất cường đại, nhưng ở trong mắt sư phụ, hình như cũng không đáng để vào mắt. 

Sau ba kiếm, một tảng lớn bộ xương khô bị dập nát. 

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên sẽ cho rằng chúng sẽ hoàn toàn biến mất, ai biết sau khi bộ xương người dập nát, từng đạo ma khí hội tụ hình thành một ma ảnh giương nanh múa vuốt, xuất hiện bên cạnh sư phụ. 

Ma khí ngập trời làm Dương Bách Xuyên cảm thấy da đầu tê dại. 

Nhưng chỉ nghe sư phụ hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ, một ma hồn cũng dám can đảm làm càn.” 

Dứt lời, chỉ thấy sư phụ vung tay lên, lộ ra ống tay áo, đồ án hồ Càn Khôn bộc phát ra ánh sáng vô cùng lộng lẫy. 

Ngay sau đó từng tiếng kêu thảm thiết vang lên: “Gào gào gào…” 

Dương Bách Xuyên chỉ nhìn thấy từng đám ma ảnh hóa thành bụi mù dưới kim quang chói mắt của đồ án hồ Càn Khôn, giống như bị tinh lọc hoàn toàn, 

Cảnh tượng này làm Dương Bách Xuyên giật mình, sư phụ có thể sử dụng được hồ Càn Khôn? 

Trong lòng Dương Bách Xuyên có chút không cân bằng, ngay cả chủ nhân trên danh nghĩa của hồ Càn Khôn như hắn cũng không thể sử dụng được hồ Càn Khôn, không ngờ sư phụ lại có thể sử dụng được? 

Rất muốn hỏi làm cách nào mà sư phụ sử dụng được hồ Càn Khôn, nhưng lúc này có rất nhiều khối xương trắng vọt đến, từng đạo ma khí đỏ rực hội tụ áp bách ập đến, không phải lúc thích hợp. Dương Bách Xuyên chỉ có thể tạm thời nén xuống nghi hoặc trong lòng, chờ sư phụ phá xong Thiên Cốt Thiên Ma Trận rồi hỏi cũng không muộn. 

Hơn ngàn bộ xương khô đã bị ba nhát kiếm của sư phụ tiêu diệt gần hết, lúc này nhìn qua cũng không có gì ghê gớm. 

Đột nhiên thế giới huyết sắc gào lên: “Gào ~” 

Sau một tiếng gầm rú, tất cả bộ xương người ở bốn phía bắt đầu rút lui. 

Dương Bách Xuyên có chút buồn bực, nói: “Vậy đã rút rồi?” 

“Nghĩ rất đẹp, tiếp theo mới là bắt đầu, Thiên Cốt Thiên Ma Trận lấy ma hồn làm chủ đạo, không phải chết trận, có thể thiên biến vạn hóa, không có có từng bộ xương khô tấn công, còn có thể hợp thể tấn công, có lẽ chúng sắp hợp thể tấn công.” Vân Thiên Tà nói. 

Vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên nghe thấy âm thanh thịch thịch thịch vang lên, quay đầu nhìn lại, một quái vật xương khô cao hơn ba mươi trượng xuất hiện, toàn thân tràn ngập ma khí, tay cầm một thanh trường thương bằng xương khô, mỗi một bước đi đều phát ra âm thanh chấn động, đại địa cũng run rẩy theo. 

Dương Bách Xuyên hít một hơi sâu, quả nhiên bị sư phụ nói đúng. 

Hiện tại hắn bắt đầu lo lắng liệu sư phụ có thể đánh bại quái vật xương khô hay không, rốt cuộc sư phụ chỉ là một tàn hồn mượn dùng thân thể hắn. 

Nhưng lúc này hắn lại cảm nhận được sư phụ rất bình tĩnh, giống như không để bụng quái vật xương khô. 

Dương Bách Xuyên nghĩ lại cũng thấy đúng, sư phụ rất quen thuộc Thiên Cốt Thiên Ma Trận, cũng có nắm chắc mới dám mạnh mẽ phá trận. 

“Gào ~” 

Quái vật xương khô tức giận gầm lên, trường thương trong tay đâm đến. 

Lúc này Dương Bách Xuyên thấy sư phụ vẫn rất bình tĩnh, chém ra một kiếm. 

“Ầm ~” 

Kiếm khí chợt lóe, trường thương trong tay quái vật xương khô bị một kiếm của sư phụ chém thành hai đoạn. 

Sau đó hừ lạnh, dậm chân phi người lên, lao đến chỗ quái vật xương khô, lúc phi thân đến giữa không trung, chỉ nghe sư phụ nói: “Một kích cuối cùng này có thể giải quyết rắc rối.” 

Trong miệng quát nhẹ: “Đãng Ma Kiếm, phá cho ta.” 

Một kiếm chém ra, cả người hóa thành một tia chớp, tốc độ giống như thuấn di, biến mất tại chỗ, ngay sau đó đột nhiên xuất hiện đâm kiếm vào giữa tràn của quái vật xương khô. 

“Ầm đúng ~”