Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2485




Cho dù ba người họ bảo hắn đi đối phó với Hóa Thê Lương, hắn cũng không đi.  

Sau một hồi bàn bạc dặn dò, đoàn người đi lên núi.  

Dãy núi Thiên Trảm có Thiên Cương Kinh Lôi, nếu không muốn phi hành thì chỉ có thể đi bộ.  

Theo lời của tiểu trích tiên Đường Đường, phải trải qua bảy tầng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi Băng Tuyết mới có thể lên đến cung Thiên Trảm trên đỉnh núi.  

Cửa đại trận mà Hóa Thê Lương trấn giữ nằm ở đó.  

Hiện tại chỉ riêng việc leo lên dãy núi Thiên Trảm phải trải qua bảy tầng cửa ải cũng đủ khiến tu sĩ bình thường ăn hành rồi, chứ đừng nói chi đến chuyện sau khi lên núi còn có một đại trận ngăn cản, có Địa Tiên trấn giữ. Thử hỏi ai có thể vượt qua Thiên Trảm?  

Vốn dĩ uy lực của bảy ải không lớn như vậy. Sau khi bày đại trận Thiên Trảm, uy lực mới tăng đến cấp độ hiện tại. Tu sĩ dưới cảnh giới Phân Thần muốn tới gần cũng là cả một vấn đề.  

Đoàn người nhanh chóng đi tới chân núi, trước mặt là một vách núi giống bên ngoài, dựng đứng chín mươi độ, kéo dài đằng đẵng không thấy điểm cuối. Đây là tầng thứ nhất có tên Thiên Trảm Chi Kim.  

Sườn núi đá cứng ngang linh khí, trơn nhẵn như mặt gương, vuông góc chín mươi độ. Việc phải làm là leo lên.  

"Mấy đứa nhỏ đi theo nào..." Huyền Vũ hét to, sau đó giậm chân một cái bay lên, hai tay cắm vào vách núi, leo lên thoăn thoắt như khỉ.  

Tiểu trích tiên và Thiên Hồ cũng vậy. Hai người dặn đám Dương Bách Xuyên đi theo phía sau mình. Bởi vì sau khi leo lên Thiên Trảm Chi Kim, tiếp theo là Thiên Trảm Chi Mộc có dây leo như rắn quất tới quất lui, nếu bị quấn lên thì không thể thoát thân.  

Mấy người Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ ý đã biết.  

Bọn họ vận chuyển chân khí, mười ngón chân cắm vào sườn núi, nhanh chóng đuổi theo. Tuy bọn họ không có tu vi cao như ba người tiểu trích tiên, nhưng đi theo sau không thành vấn đề.  

"Chúng ta so tốc độ đi!" Trịnh Bân Bân cười hì hì, nháy mắt đã vượt qua Dương Bách Xuyên, tiến về phía trước.  

Hầu Đậu Đậu hừ lạnh: "Thi leo núi, ta chưa từng sợ ai."  

Trong lúc nó nói chuyện, móng tứ chi bỗng dài ra, cắm phầm phập vào vách núi như mặt gương dựng đứng chín mươi độ như cắm vào đậu phụ, nhanh chóng leo lên. Thoắt cái nó đã vượt qua Trịnh Bân Bân, theo sát tiểu trích tiên.  

Dương Bách Xuyên nhìn Hầu Đậu Đậu leo lên thoăn thoắt, thầm khen ngợi trong lòng. Quả thật xét về leo núi thì Hầu Đậu Đậu chiếm ưu thế bẩm sinh, tứ chi dài và sắc bén, nó leo lên vách núi dựng đứng chín mươi độ mà như giẫm lên đất bằng.  

Cuối cùng chỉ có Ngô Mặc Thu hơi yếu. Nàng là quỷ tu, mà leo núi phải dựa vào sức chống đỡ của cơ thể, đây không phải thế mạnh của nàng. Dương Bách Xuyên chờ Ngô Mặc Thu đuổi kịp mới nói: "Thu Nhi, muội vào không gian bình Càn Khôn đi, khi nào lên tới nơi ta sẽ đưa muội ra ngoài. Nơi này không phải thế mạnh của muội."  

Ngô Mặc Thu cũng biết mình nhỏ yếu, không muốn gây thêm phiền phức cho Dương Bách Xuyên, cho nên nàng gật đầu rồi tiến vào không gian bình Càn Khôn。  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới nhìn lên trên, mấy người kia đã biến mất dạng. Hắn nhếch miệng cười: "Mình cũng thử tốc độ."  

Hắn nói xong, pháp lực ở hai tay giống như một cột sáng dán chặt vào sườn núi, sau đó phóng lên cao. Hắn có thần thông thân pháp Chỉ Xích Thiên Nhai Công, có thể sử dụng trong mọi hoàn cảnh, chẳng qua là chuyển hóa năng lượng lên hai tay mà thôi. Chẳng mấy chốc Dương Bách Xuyên đã đuổi kịp Trịnh Bân Bân và Hầu Đậu Đậu, còn vượt qua họ sóng đôi với tiểu trích tiên, sau đó tiếp tục tiến lên.  

Dương Bách Xuyên vượt qua tiểu trích tiên, đuổi kịp Thiên Hồ, rồi lại đuổi kịp Huyền Vũ. Tốc độ của hắn khiến ba lão quái chuyển tu nhìn với cặp mắt khác xưa.  

Không biết họ đã đi bao lâu, trong tầm mắt xuất hiện màu xanh biếc vô tận. Khi tới gần mới phát hiện đó là từng dây leo màu lục như mọc ra từ Cửu Thiên.  

Từng dây leo to bằng bắp đùi, bên trên có gai, lá xanh to như bàn tay che phủ.  

Đột nhiên một dây leo giống như bị gió lớn thổi bay, cũng giống như một con mãng xà sống dậy, quất tới Dương Bách Xuyên.  

Tốc độ nhanh như chớp, mang theo kình phong vù vù, cho thấy lực quất cực lớn.  

Dương Bách Xuyên giật thót, vội vàng dán vào vách núi, lộn nhào tránh né.  

Ầm!  

Một âm thanh lớn vang lên.  

Ngay sau đó, vách núi cứng ngang linh khí bị dây leo quất nứt.  

Dương Bách Xuyên hít một hơi khí lạnh, trong lòng kinh hãi.  

Trên dây leo có gai, cộng thêm lực độ lớn như vậy, nếu lần này hắn bị quất trúng thì cho dù không mất mạng cũng bị đau.  

"Cẩn thận!"  

Huyền Vũ bất chợt ra tay. Bàn tay giơ lên, phát ra quầng sáng màu xanh lam. Bàn tay chân khí to bằng cái thớt chụp về phía đỉnh đầu Dương Bách Xuyên.  

"Ầm ầm!"  

Trong tiếng vang lớn, Dương Bách Xuyên nhìn thấy bảy tám dây leo quất về phía đỉnh đầu hắn, mà một chưởng của Huyền Vũ Bắc Minh trực tiếp đánh lên bảy tám dây leo.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên cảm ơn: "Tạ ơn tiền bối."  

Vừa rồi nếu không có một chưởng kia của Huyền Vũ Bắc Minh, thì cho dù hắn tránh cũng không kịp, chắc chắn sẽ bị dây leo im hơi lặng tiếng xuất hiện quất lên người.  

Như vậy cũng đủ khiến hắn ăn đau.  

"Nhóc con đừng phân tâm. Dây leo ở đây có gai, còn có độc nữa, hễ sơ sẩy sẽ ăn hành đấy. Hãy nhìn dây leo vô tận không thấy điểm cuối đi, đây là tầng hai Thiên Trảm Chi Mộc, độ cao vạn trượng toàn là dây leo rậm rạp, chúng ta muốn đi lên không dễ đâu. Đã đến lúc khảo nghiệm bản lĩnh của ngươi."  

Huyền Vũ Bắc Minh xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên, vừa nhìn dây leo vô tận trên đỉnh đầu vừa nói.  

Dương Bách Xuyên chấn động, lên tiếng hỏi: "Lẽ nào cả núi Thiên Trảm đều dựng đứng thế này? Cả ngọn núi đều có hoàn cảnh tự nhiên tương tự như dây leo sao?"

Huyền Vũ cười ha hả: "Nói một cách chính xác là tầng nào cũng nguy hiểm hết. Giờ mới chỉ là bắt đầu thôi. Trong Ngũ Hành Thiên chỉ có Thiên Trảm Chi Tinh lúc mới leo lên không có chướng ngại vật. Từ bây giờ đã tiến vào Thiên Trảm Chi Mộc, xuất hiện dây leo kéo dài vạn trượng.  

Tiếp theo là Thiên Trảm Chi Thủy, là thác nước treo ngược chân trời. Chúng ta phải bơi lên trên như cá vượt long môn. Kế tiếp là Hỏa Diễm, Đao Lâm, Phong Lôi, Vũ Tuyết, toàn là môi trường khắc nghiệt."  

Nói xong Huyền Vũ Bắc Minh hỏi: "Sao vậy, sợ à?"