Diệp Vô Tâm đứng một bên nhìn thấy Dương Bách Xuyên rơi ra khỏi đám mây mù thì cũng lo lắng, nàng quay sang nói với lão giả: “Lão tổ tông, xin người hãy ra tay giúp đỡ bằng hữu của con.”
“Nha đầu, bây giờ không phải thời gian thích hợp để ta ra tay, cao thủ của Nhân Tộc và Yêu tộc đều có mặt, nếu chỉ có chúng ta động thủ thì sẽ ảnh hưởng tới đại cục.” Lão tổ của thương hội Thiên Diệp nói.
Diệp Vô Tâm trầm xuống, lúc này nàng cũng không để ý cái gì mà danh tiết hay không nữa, nàng biết lão tổ tông cưng chiều nàng, nhưng dưới tình huống như vậy bảo lão tổ tông ra tay là điều không thể, vậy nên nàng cắn răng nói: “Lão...lão tổ tông...nếu người không ra tay cứu Dương Bách Xuyên thì con sẽ, con sẽ thủ tiết cả đời.”
“Cái gì...?” Diệp Thiên Cừu nhất thời sững người.
“Con...con đã là người phụ nữ của Dương Bách Xuyên rồi.” Diệp Vô Tâm đỏ mặt nói.
“...” Diệp Thiên Cừu không nói nên lời, sau đó thở dài: “Tạo nghiệp...tên tiểu tử kia tạm thời chưa chết được, đợi lát nữa lão phu sẽ đi liều mạng, chuyện này chưa xong đâu nha đầu.”
Diệp Thiên Cừu mang gương mặt đau khổ nói.
Diệp Vô Tâm nghe vậy thì cũng yên tâm hơn, nàng biết chỉ cần lão tổ tông đồng ý ra tay giúp đỡ Dương Bách Xuyên, hai người họ liên thủ thì sẽ có hy vọng đánh thắng được Giao Long Vương.
Chí ít nhất là bảo toàn được tính mạng.
Lần này, Hạ Thiền nhìn thấy Dương Bách Xuyên rơi xuống, nàng không định lặng im nữa, nàng không muốn bản thân hối hận, cho dù quan hệ giữa nàng và Dương Bách Xuyên biến thành thế nào, chỉ riêng chuyện Dương Bách Xuyên là người kế thừa của phụ thân Tư Không Nguyên, nàng cũng không hy vọng Dương Bách Xuyên xảy ra chuyện.
Huống chi hiện tại Dương Bách Xuyên và nàng đã làm chuyện đạo lữ.
Nàng xoay người xin sư phụ cứu giúp, sư phụ của nàng là cung chủ Băng Tuyết Thần Cung, một trong những thế lực siêu nhiên, cũng là một cường giả Phân Thần thế hệ trước, nếu sư phụ ra tay thì Dương Bách Xuyên sẽ không gặp chuyện.
Mà cung chủ Băng Tuyết Thần Cung cũng đưa ra câu trả lời giống hệt Diệp Thiên Cừu, đợi quan sát thêm.
Thật ra, trong mắt của bậc cường giả thế hệ trước, Dương Bách Xuyên thua một cấp cũng không thể hiện điều gì, mặc dù Dương Bách Xuyên rơi từ đám mây mù xuống, còn Giao Long Vương thì khí thế ngút trời, nhưng vừa rồi bọn họ cũng nghe được tiếng rống dài của Giao Long Vương, đó là tiếng kêu vì đau đớn.
Cũng có thể nói, hai công kích va chạm nhau, Giao Long Vương cũng không chiếm được ưu thế, nhìn bề ngoài thì có vẻ Dương Bách Xuyên thua một bậc nên mới rơi xuống.
Nhưng trong mắt của bọn họ, cả hai đều tổn thất.
Mỗi lão quái vật có một suy nghĩ khác nhau, nhưng vẫn không ra tay, bọn họ chỉ đứng nhìn cuộc chiến của Dương Bách Xuyên và Giao Long Vương.
Trong số tất cả mọi người, bình tĩnh hơn ai hết chính là vị tiểu trích tiên của Bổ Thiên Cung, không biết từ khi nào, trong tay nàng đã cầm một quả đào, tiếng gặm vang lên răng rắc, đôi mắt đen nhánh nhìn về hướng Dương Bách Xuyên đang rơi xuống từ trong đám mây, nàng lẩm bẩm: “Đả thương địch thủ một nghìn thì chính mình cũng tổn hại tám trăm, đại ca ca bị thương một nghìn thì con rắn kia tám trăm, xem ra bữa thịt nướng này không dễ ăn rồi.”
Không ai nghe được tiểu trích tiên Đường Đường lẩm bẩm, nếu không thì bọn họ sẽ trợn trắng mắt, thời điểm nào rồi nàng còn nghĩ tới ăn.
...
Ngay giờ phút này, Dương Bách Xuyên cũng bị dọa sợ.
Hắn không ngờ long tức của Giao Long Cương lại có thể hóa giải được kiếm trận Hắc Liên của hắn, phải biết kiếm trận Hắc Liên hiện tại đã dung nhập vào khí thế chi tâm, mạnh hơn lúc trước ít nhất là ba lần.
Nhưng lần giao chiến này, hắn đã gặp bất lợi, bị long tức của Giao Long Vương và linh khí dao động đánh trúng ngực, làm gãy mấy đoạn xương sườn khiến cho cơ thể mất thăng bằng rồi ngã xuống.
Nhưng Giao Long Vương cũng bị kiếm khí của hắn làm cho bị thương rơi vài miếng lân giáp, đòn đối đầu này cả hai bên đều tổn hại, nhưng hắn lại ở thế bất lợi, có điều chút thương tích này cũng không là gì, chưa tới mức thua trận.
Cuộc chiến liều mạng mới chỉ bắt đầu, sau khi dung nhập khí thế chi tâm, hắn có thể thi triển kiếm kỹ thần thông tới mười lần, dùng hết nhất định sẽ giết chết được Giao Long Vương, nhưng qua lần này hắn cũng biết được, long tức của Giao Long Vương chính là hơi thở bản mạng, phun một lần giống như hao tổn đi một mạng, hắn không tin lão ta có thể phun được mười lần?
Thế nên Dương Bách Xuyên không hề hoang mang.
Sau khi rơi xuống mấy chục mét, hắn ổn định lại thân hình, sau đó lại bay lên trôi lơ lửng cùng Giao Long Vương, mắt đấu mắt, kiếm Đồ Long lần nữa nhấc lên, chuẩn bị cho lần tấn công tiếp theo.
Nhưng lúc này, trong đầu hắn vang lên giọng của sư phụ Vân Thiên Tà: “Ngu xuẩn, sao lúc nào con cũng chỉ biết cậy mạnh, lần này mà giết được Giao Long thì tới khi đó bản thân con cũng phế, đợi con vô dụng rồi mấy người dưới kia sẽ ra tay với con, lúc đó con đối phó thế nào? Sao ta lại có một đồ đệ đần độn như con được nhỉ.”
“Ặc...lão già chết tiệt, người có phải là con đâu mà biết.” Dương Bách Xuyên trợn mắt nói: “Người không ra tay thì con cũng chỉ có thể dựa vào bản thân, làm sao được bây giờ?”