Cũng có thể nói là hắn cảm nhận được Khí Thế Chi Tâm mà sư phụ truyền cho, tưởng tượng bản thân là một vị thần đội trời đạp đất, sau đó vạn vật trong mắt hắn đều có thể bị một kiếm hủy diệt.
Tức là ý cảnh này đã đạt thành. Hiện tại uy lực mà một kiếm trong kiếm trận Hắc Liên phát ra bốn kiếm khí hắc liên dường như mạnh gấp ba lần trước đây.
Có thể nói là uy lực nghịch thiên!
Tên họ Dương nào đó kích động, nhưng bị giọng nói uể oải của sư phụ Vân Thiên Tà cắt ngang: "Thằng nhóc thúi, có gì đâu mà kích động? Trình độ này chỉ coi là tạm được, con trông mèo vẽ hổ mà thôi."
"Lão già chết tiệt, người khen con một chút thì chết à?" Tên họ Dương nào đó buồn bực. Hình như trước giờ sư phụ chưa khen hắn được mấy lần, lần nào hắn cũng bị cà khịa.
Cảm giác tốt đẹp vừa rồi lập tức bay biến.
Thật là!
"Chỉ với chút tiền đồ này của con, con còn muốn làm gì chứ? Chẳng phải là giết mấy con hung thú thôi sao? Đừng quên hiện giờ thằng nhãi con có tu vi cảnh giới Phân Thần, không phải tu sĩ Kim Đan nhỏ bé ngày trước. Đường đường là cảnh giới Phân Thần, mới giết mấy con hung thú mà đã vênh váo rồi, vi sư còn không được mắng con chắc? Đừng ngây ra đó nữa, còn không mau thu Huyết Tinh Thạch kẻo nó bay mất." Vân Thiên Tà dạy dỗ Dương Bách Xuyên rất dữ.
"Người... Tạo nghiệp mà! Sao con lại rơi vào tay sư phụ chứ!"
Dương Bách Xuyên thầm gào thét trong lòng, đồng thời nhìn thi thể tan nát của bốn con hung thú, chỉ thấy trong thi thể của mỗi hung thú đều có tinh thạch to bằng hạt đào, tỏa ra ánh sáng đỏ như máu chậm rãi bay ra. Không nhiều không ít, vừa đủ bốn viên.
Trên mỗi viên tinh thạch màu đỏ máu đều có khí tức tinh huyết mạnh mẽ và tinh khiết.
Dương Bách Xuyên biết đây là Huyết Tinh Thạch trong lời sư phụ. Hắn vung tay thu hết vào trong không gian bình Càn Khôn.
"Tiên sinh, ta không chống đỡ được nữa..."
Đúng lúc này, giọng nói của Ngô Mặc Thu vang lên trong đầu. Dương Bách Xuyên vội vàng quay đầu nhìn thì thấy cách hơn trăm mét Ngô Mặc Thu đã hiện thân, bị hung thú ép phải cầu cứu hắn.
Còn cặp huynh đệ song sinh Thạch Sơn và Thạch Thủy của Song Thiên Môn, một người đã nằm trên mặt đất từ lâu, người còn lại đang cùng với Ngô Mặc Thu ra sức ngăn cản thế tấn công của hung thú.
Nhìn là biết hai huynh đệ này có tình cảm sâu nặng. Dương Bách Xuyên dám khẳng định nếu như hắn không để cho Ngô Mặc Thu đi giúp đỡ, thì cặp song sinh này cũng tuyệt đối không bỏ lại người kia, chạy trốn một mình.
Chỉ riêng phần tình cảm này cũng khiến Dương Bách Xuyên tán thưởng, dự định cứu hai người họ.
"Ba người lùi về sau chờ ta." Dương Bách Xuyên nói với ba người Hầu Đậu Đậu, đồng thời bước ra một bước, xông đến chỗ Ngô Mặc Thu và cặp huynh đệ song sinh Thạch Sơn Thạch Thủy.
Lúc này ba người Hầu Đậu Đậu đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Dương Bách Xuyên.
Nghe thấy Dương Bách Xuyên kêu mình lùi về sau, ba người ngoan ngoãn lùi lại. Bởi vì uy thế một kiếm của Dương Bách Xuyên quả thật rất mạnh, bọn họ đi lên hỗ trợ cũng chỉ gây trở ngại.
Đến giờ Hầu Đậu Đậu vẫn còn chấn động, trong đầu toàn là hình ảnh uy lực một nhát kiếm vừa rồi của Dương Bách Xuyên. Đồng thời trong lòng có cảm giác thất bại. Nó cứ tưởng sau khi nhận truyền thừa của vua Viên tộc, khổ tu hơn trăm năm, cuối cùng mình đã có thể giúp đỡ đại ca Dương Bách Xuyên. Hơn nữa nó còn đắc ý vì tu vi cảnh giới của mình và đại ca ngang nhau.
Nhưng bây giờ xem ra nó vẫn còn kém xa.
Đại ca vĩnh viễn là chủ nhân.
Hầu Đậu Đậu thầm cảm thán, nhưng ngay sau đó trong lòng trào dâng ý chí hăng hái. Dương Bách Xuyên có lợi hại thì cũng là đại ca của Hầu Đậu Đậu. Hầu Đậu Đậu nó thừa kế truyền thừa của Thông Tí Viên Hầu, huyết mạch phản tổ một lần, đương nhiên cũng có chỗ lợi hại, trong đầu có truyền thừa vô cùng mạnh. Nó tin rằng chỉ cần mình tiếp tục cố gắng thì nhất định sẽ theo kịp bước chân của đại ca, nhất định có thể giúp đỡ đại ca.
Diệp Vô Tâm thì nội tâm khá phức tạp, trong đầu bỗng nảy ra một câu: hắn mạnh như vậy, mình có thể theo kịp hay không?
Bạch Khởi cũng ngổn ngang cảm xúc, nhưng phần nhiều là vui vẻ, vui vì Dương Bách Xuyên có thực lực mạnh như vậy.
Hai huynh muội Long Kiều Nam và Tiểu Ô Quy ở đằng xa nhìn bóng lưng của Dương Bách Xuyên, Long Kiều Nam nói với Tiểu Ô Quy: "Đệ đệ à, sau này đệ phải giao hảo với Dương Bách Xuyên nhiều hơn nhé!"
Tiểu Ô Quy ngây ngơ gật đầu như giã tỏi: "Đệ biết mà tỷ tỷ. Đại ca là cường giả, giao hảo với cường giả có lợi cho tộc ta."
"Rốt cuộc đệ đệ nhà ta đã trưởng thành rồi." Long Kiều Nam xoa đầu Tiểu Ô Quy, vui mừng nói, sau đó lại dời mắt nhìn Dương Bách Xuyên.
Gần như tất cả tu sĩ đều nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt khác, đã biết tới một người tên Dương Bách Xuyên. Có tán tu biết hắn là môn chủ của Vân Môn ở châu Tây Sơn, mà Vân Môn là tông môn quật khởi trong một trăm năm gần đây.
Đối với tu sĩ mà nói, thời gian trăm năm ngắn ngủi chỉ là thoáng qua, người biết Vân Môn tất nhiên cũng biết Vân Môn có một thương hội tên là thương hội Vân Kỳ, chỉ trong trăm năm ngắn ngủi phân hội đã trải rộng khắp Sơn Hải Giới.
Dương Bách Xuyên không biết rằng bởi vì trận chiến giết hung thú ngày hôm nay đã giúp uy danh của hắn và Vân Môn từ nay về sau truyền khắp Sơn Hải Giới.