Dù sao cũng là Nhân tộc, Dương Bách Xuyên quyết định cứu người trước, xem như kết thiện duyên.
"Tiên sinh, ta có thể hỗ trợ."
Giọng nói của Ngô Mặc Thu vang lên trong đầu.
"Được, muội qua đó giúp cặp song sinh đi."
Khoảng cách một trăm mét, Dương Bách Xuyên nghĩ mình muốn đi thì trước hết phải thoát khỏi vòng vây của bốn con hung thú trước mặt, lúc này đi cứu cặp huynh đệ song sinh thì tốc độ của Ngô Mặc Thu nhanh nhất.
"Đại ca, chúng ta tới giúp huynh."
"Hiền đệ, ta tới rồi."
Dương Bách Xuyên quay đầu, lập tức cười khổ. Chỉ thấy Hầu Đậu Đậu, Diệp Vô Tâm và đại ca kết nghĩa Bạch Khởi đã đi rồi còn quay lại.
Hắn nói: "Mọi người lùi về sau, đừng rước thêm phiền phức cho ta."
Nói thì nói vậy chứ trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Lúc này ba người quay trở lại đã đủ chứng minh bọn họ coi mình là người thân.
Lúc này quay trở lại là vì tình nghĩa và lòng tin.
Nói không cảm động là nói dối.
Nhưng đồng thời Dương Bách Xuyên cũng biết mấy người họ không giúp được gì nhiều, mà ý định của hắn là giết hung thú lấy Huyết Tinh Thạch và rèn luyện khí thế chiến đấu.
Chín con hung thú này là hòn đá mài dao tốt nhất.
Nhưng coi bộ cả Hầu Đậu Đậu, Diệp Vô Tâm lẫn đại ca kết nghĩa Bạch Khởi đã đi rồi còn quay lại đều có vẻ quyết tâm.
Dương Bách Xuyên cười khổ, cũng biết là ba người cho rằng hắn đánh với hung thú không có phần thắng, không thể thoát thân.
Nhưng trọng điểm là hắn không muốn chạy trốn, mà muốn chém chết chín con hung thú.
Nhìn dáng vẻ của ba người, xem ra bảo bọn họ đi là không thể nào. Vì vậy Dương Bách Xuyên muốn phô bày thực lực của mình cho bọn họ xem.
Hắn hô to: “Đứng im đó!”
Ba người Hầu Đậu Đậu còn cách Dương Bách Xuyên mười mét. Nghe thấy tiếng hô, bọn họ bất giác dừng lại.
Sau đó, ba người trông thấy kiếm Đồ Long trong tay Dương Bách Xuyên phát ra ánh sáng màu đen mãnh liệt, hắn hét to: "Kiếm trận Hắc Liên, chết cho ta!"
Bùm bùm bùm!
Trong tiếng vang rung trời, bốn bông hắc liên đánh trúng bốn con hung thú bao vây, sau đó nổ tung.
"Grao grao..."
Từng tiếng thét đau đớn vang lên.
Ba người Hầu Đậu Đậu trợn tròn mắt. Chỉ thấy một kiếm của Dương Bách Xuyên đánh ra bốn bông hắc liên, khí thế mạnh như núi đánh lên người bốn con hung thú, kiếm khí lập tức nổ tung.
Trong tiếng kêu thảm thiết của hung thú, huyết vụ dày đặc dâng lên. Bốn con hung thú to lớn lập tức tan nát như bị vạn luồng kiếm khí cắt thành mảnh vụn, đổ rầm trên mặt đất trong tiếng rống "grao".
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, bốn con hung thú bị một kiếm của Dương Bách Xuyên giết chết.
Lúc này, ba người Hầu Đậu Đậu, Diệp Vô Tâm và Bạch Khởi đã mắt chữ A mồm chữ O, vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Phải biết rằng lúc trước những con hung thú này đã lấy rất nhiều tu sĩ làm điểm tâm, không có ai là đối thủ của chúng, do đó mọi người mới chen nhau chạy trốn trong không gian hồ máu.
Một con hung thú đã đủ hung hãn rồi, huống chi Dương Bách Xuyên còn vung một kiếm giết bốn con?
Đây... là thủ đoạn gì?
Không chỉ ba người Hầu Đậu Đậu vô cùng chấn động, một số người chạy đằng xa cũng trợn to mắt, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt lên người Dương Bách Xuyên.
Những người từng gặp Dương Bách Xuyên trước đó đều không chú ý tới hắn, giờ đây hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tất cả mọi người.
Về phần Dương Bách Xuyên, lúc này hắn cũng rất kinh ngạc.
Khi vừa mới vung kiếm, sư phụ đã trợ giúp hắn, truyền một bộ tranh cho hắn, hay nói chính xác hơn là một luồng chiến ý cho hắn. Trong luồng chiến ý này, hắn tưởng tượng mình là một người khổng lồ đứng giữa đất trời, mà bốn con hung thú là bốn ngọn núi. Dưới sự dẫn dắt của sư phụ, hắn chỉ một ý nghĩa là vung một kiếm hủy diệt bốn ngọn núi này.
Kết quả là kiếm kỹ phát ra một luồng khí thế, một kiếm phát ra bốn bông hắc liên chém vào bốn con hung thú. Sau đó, bốn con hung thú giống như bị phanh thây, bị một nhát kiếm của hắn chém chết.
Bốn con hung thú ngã trên mặt đất, chính bản thân Dương Bách Xuyên cũng rất chấn động, không ngờ uy thế của một kiếm này lại có uy lực mạnh mẽ như vậy.