Cung Thủ không nói lời nào, nhưng Dương Bách Xuyên có thể thấy được hắn bị một quái vật âm dương trêu ghẹo, Cung Thủ bị chọc tức không nhẹ, sắc mặt tái xanh.
Đúng lúc này, Cóc Tinh hóa thân thành một thanh niên cực kỳ xấu xí rồi gầm lên một tiếng “Ộp”, khiến cho toàn thân Cung Thủ run rẩy, Âm Dương Xà bên cạnh chớp cơ hội, bất thình lình đánh một chưởng về phía Cung Thủ.
“Ầm ~”
Cung Thủ bị đánh bay ra ngoài.
“Đại ca, chúng ta có ra tay không?” Hầu Đậu Đậu hỏi.
“Chờ đã...” Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong đã thấy Cung Thủ đang ngã trên mặt đất gầm lên một tiếng, toàn thân phát ra ánh sáng, lá hoa Lan trong tay bỗng nhiên to ra, cắm sâu dễ vào trong bùn đất, ngay lập tức hóa thành một cây hoa Lan khổng lồ, cây lá phát triển nở ra một đóa hoa Lan.
“Là Tiên Bảo, hóa ra tiên bảo của Cung Thủ lại là một cây hoa Lan.” Diệp Vô Tâm nói.
Dương Bách Xuyên cũng nhìn ra, hoa Lan trong tay Cung Thủ quả thật không tầm thường.
Hắn bị ép mới sử dụng tới Tiên Bảo.
Hoa Lan màu xanh biếc nguyên thân là một cái lá, nhưng sau khi cắm vào đất thì sẽ hóa thân thành một gốc cao hơn ba thước, lá cây tươi tốt, hơn nữa còn nở ra hoa.
Giữa vầng sáng xanh, khoảnh khắc hoa Lan nở, Cung Thủ nhảy thẳng lên bông hoa khổng lồ, giống như một vị Phật đang tọa trên đài sen.
Đúng là thần kỳ.
Từng lá từng lá hoa Lan tung bay trong gió, như một con rồng đang bơi, quất về phía Âm Dương Xà và Cóc Tinh.
“Ầm ầm ~”
Hai đòn như du long của lá hoa Lan đánh lên người Âm Dương Xà và Cóc Tinh, tốc độ nhanh uy lực mạnh, hai con yêu tinh bị đánh bất ngờ không kịp đề phong bị bay ngược ra ngoài.
Có điều, xem ra Cung Thủ cũng bị thua thiệt, khóe miệng hắn có vệt máu.
Sử dụng Tiên Bảo hoa Lan là vì bị hai con yêu tinh này chọc tức, nếu không thì Tiên Bảo là con bài chưa lật của Cung Thủ, hắn sẽ không dễ dàng thi triển ra như vậy.
“Đại ca, chúng ta có cần ra tay không?” Hầu Đậu Đậu thấy Âm Dương Xà và Cóc Tinh bị bay ra ngoài, không nhịn được hỏi.
“Chờ xem một chút đã, ngươi không thấy hai con yêu tinh kia cũng nảy sinh ác độc sao? Nếu lúc này ra tay đánh lén thì cũng không phải thời cơ tốt nhất.” Dương Bách Xuyên nhìn chăm chú cục diện rồi đáp.
Lúc này, trên cơ thể của Âm Dương Xà và Cóc Tinh quả thật đã thay đổi, sau khi bị lá hoa Lan của Cung Thủ đánh bay, cơ thể bọn chúng bốc lên một màu đen tối, Cóc Tinh cũng giống hệt như vậy.
Giây sau, trong tiếng thét dài, Âm Dương Xà và Cóc Tinh hiện ra bản thể.
“Khè Khè ~”
“Ộp Ộp~”
Trong lúc gào thét, một con rắn hai đầu xuất hiện, toàn thân phủ đầy vảy đen như mực, chỉ có hai mắt là đỏ như máu, cực kỳ u ám, con rắn to như cái thùng nước, cơ thể dài chừng mười lăm mười sáu mét, cuộn thành một vòng, hai cái đầu rắn thì nhìn Cung Thủ đầy thâm độc.
Ở phía bên kia, một con cóc to bằng cối xay xuất hiện, khắp người và lưng đều là những cục u đen to bằng nắm tay, da màu xám, lúc hô hấp thì bụng to lên phập phồng theo nhịp thở.
Hai con yêu tinh hóa thành bản thể, nhìn chằm chằm vào Cung Thủ đang ngồi trên hoa Lan khổng lồ.
Mặc dù ở đây cấm sử dụng pháp lực nhưng không ảnh hưởng tới Yêu tu hóa thành bản thể.
Theo Dương Bách Xuyên thấy, cho dù hai con yêu tinh này không sử dụng được pháp lực, nhưng chỉ riêng công kích của hóa thân bản thể cũng đủ kinh khủng rồi, chỉ là không biết Tiên Bảo hộ thân của Cung Thủ có chống đỡ được hay không.
Trong nháy mắt Âm Dương Xà thè lưỡi ra rồi khạc ra một tiếng, trườn người về phía trước sau đó phun ra một luồng khí màu đen tới Cung Thủ.
Dương Bách Xuyên biết đây là khí độc, hơn nữa còn là loại kịch độc, bởi vì hắn đứng từ rất xa nhưng vẫn thấy choáng váng đầu óc, trong lòng thầm nghĩ: “Con Âm Dương Xà này quả nhiên là không tầm thường, chẳng trách Hầu Đậu Đậu cũng bị thua thiệt.