Thái tử Giao Long thét dài một tiếng, toàn thân bùng nổ yêu khí, trong nháy mắt đã hóa thành một con giao long đen kịt dài chín thước.
"Éc!" Bạch Sa tướng quân cũng hóa thành một con cá mập trắng dài hơn ba mươi mét.
"Pi!" Chương Ngư công chúa hóa thành một con bạch tuộc khổng lồ đầy xúc tu.
Thấy tam đại Hải Yêu biến về bản thể, Quan Thiên Ngạo nở nụ cười đầy âm hiểm, trong mắt lóe lên tia sáng.
Dương Bách Xuyên đang bị nhốt trong quả cầu nước do Quan Thiên Ngạo thi pháp, hắn thầm cười lạnh, không tiếp tục công kích nữa mà nắm chặt Đồ Long Kiếm trong tay.
Trên thân kiếm xuất hiện từng vòng xoáy kiếm khí càng ngày càng nhanh, dồn sức chờ cơ hội ứng phó công kích của tam đại Hải Yêu. Đương nhiên hắn cũng biết trong nước mưa, tam đại Hải Yêu sẽ như cá gặp nước.
Nhìn tam đại Hải Yêu biến về bản thể, Dương Bách Xuyên không dám khinh thường.
Anh ta có thể đứng khinh miệt khi chiến đấu, nhưng anh ta sẽ không khinh miệt.
"Grào!!!"
"Éc!!!"
"Pi!!!"
Một giây sau, tam đại Hải Yêu thét dài một tiếng, cùng vọt về phía Dương Bách Xuyên, không hề dừng lại một giây đã chui thẳng vào trong quả cầu nước với đường kính đã đạt tới mấy chục thước.
Quả cầu nước có thể vây nhốt Dương Bách Xuyên nhưng lại chẳng tạo thành ảnh hưởng gì với tam đại Hải Yêu.
Trong nháy mắt Giao Long Thái tử há mồm phun ra một ngụm Mặc Long Tức đen kịt giống như mũi tên nhọn muốn đâm thủng Dương Bách Xuyên.
Trên đỉnh đầu Bạch Sa tướng quân bốc lên một luồng ngân quang lấp lánh, rất có linh tính phóng thẳng về phía Dương Bách Xuyên.
Ba căn xúc tu màu tím trên người Chương Ngư công chúa chứa yêu lực cường đại, lao đi như ba đầu cự mãng hung ác.
Tam đại Hải Yêu đã sinh ra sát khí.
Luồng long tức Giao Long thái tử vừa phun ra không phải là hàng thật mà chỉ là yêu lực bản mệnh của hắn ta, khá tương tự với long tức, tập trung tinh hoa sức mạnh cả người, uy lực vô biên.
Bạch Sa tướng quân phát ra ngân quang cũng khá giống với long tức của Giao Long, gọi là Bạch Sa Xuất Hải. Về phần Chương Ngư công chúa, ba căn xúc tu thả ra công kích Dương Bách Xuyên chính là xúc tu bản mệnh nàng ta không ngừng tiến hóa rồi cô đọng mà thành, lực lượng còn mạnh hơn cả Linh Bảo Tiên Thiên.
Phía xa xa, ý cười của Quan Thiên Ngạo càng ngày càng đậm.
Ở góc khuất bãi đá, Tiểu Ô Quy và Diệp Vô Tâm biến sắc.
Tiểu Ô Quy hoảng sợ hét lên: "Đại ca cẩn thận nguy hiểm, long tức của Giao Long, ngân quang của Bạch Sa, xúc tu bản mệnh của Chương Ngư, bọn muốn lấy mạng đại ca đó!”
Nghe Tiểu Ô Quy nói xong, Diệp Vô Tâm chấn động cả người, vội vàng nói: "Chúng ta không thể ngồi chờ chết được, phải giúp hắn một tay. Tiểu Ô Quy, ta sẽ cắt ngang sự khống chế của Quan Thiên Ngạo với trận pháp, ngươi là Hải Yêu đi san sẻ áp lực với Xuyên Tử."
“Ta… Ta không dám!" Tiểu Ô Quy yếu ớt nói.
"Ngươi... Ngươi đường đường là Long Quy Thánh Tử, có thể xem như Đại Yêu cấp sáu, ngang Thần Cảnh của Nhân tộc bọn ta. Ngươi còn luôn miệng gọi Xuyên Tử là đại ca đấy, đúng là bao cỏ.” Diệp Vô Tâm tức giận mắng, dậm chân xông về phía Quan Thiên Ngạo. Nàng nghĩ chỉ cần cắt đứt việc khống chế trận pháp của hắn ta thì có thể giúp Dương Bách Xuyên thoát khỏi quả cầu nước.
"Ta... Ta không phải bao cỏ." Bị Diệp Vô Tâm mắng là bao cỏ, ánh mắt Tiểu Ô Quy lập tức đỏ bừng lên, quả thật nó nhát như cáy, từ nhỏ đã như vậy rồi. Các quần tộc ở Đông Hải cương vực đều biết Long Quy Thánh Tử là hạng người nhát như thỏ đế, rất nhiều kẻ còn lén gọi nó là phế vật ở sau lưng.
Hơn nữa ngay cả cha nó cũng từng mắng nó bùn nhão không trát được tường, không xứng làm Long Quy, chỉ có a tỷ là chưa bao giờ mắng chửi, ngược lại còn thường xuyên khích lệ nó. Lần này đến Đại Hoang tranh đoạt mảnh vỡ Trảm Thiên, thật ra nó cướp lấy cơ hội này để trải nghiệm, rèn luyện lá gan của bản thân, tích cóp kinh nghiệm.
Nó không muốn bị người ta gọi là phế vật nữa, nó muốn làm một Long Quy Thánh Tử cường đại.
Một câu bao cỏ của Diệp Vô Tâm đã k1ch thích Tiểu Ô Quy sâu sắc.