Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2386




Nhìn từ bên ngoài, ngọn núi là một hình cầu màu đỏ khổng lồ, bên trên có khắc những hoa văn hình thoi, liên tiếp nhau, nhìn qua giống như quả bóng đá.  

Vô cùng lớn.  

Giống như một trái bóng đá phóng to ngàn lần.  

Bên trên không có bất cứ thảm thực vật gì, chỉ có một màu đỏ hồng, cực kỳ yêu dị.  

Tiểu rùa đen nói đó chính là sào huyệt Thao Thiết.  

Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được Quan Thiên Ngạo cũng ở trong đó.  

Phù đưa tin của Diệp Vô Tâm truyền đến âm thanh cầu cứu, sau đó mất đi cảm ứng, vì vậy Dương Bách Xuyên chắc chắn Quan Thiên Ngạo đã làm chuyện gì đó bất lợi với Diệp Vô Tâm, thậm chí có khả năng Hạ Lộ và Diệp Vô Tâm ở cùng một chỗ.  

Bởi vì lúc ở trên thuyền phi hành Quan Thiên Ngạo từng nói phải làm Diệp Vô Tâm và Hạ Lộ…  

Lúc này trong lòng của Dương Bách Xuyên dâng lên sát ý dày đặc, bước nhanh đến ngọn núi hình cầu màu đỏ khổng lồ kia, hắn cần thiết phải nhanh chóng tìm được Diệp Vô Tâm và Hạ Lộ.  

m thanh cầu cứu kinh hoàng của Diệp Vô Tâm biểu lộ nàng gặp phải nguy hiểm, cũng không biết hiện tại ra sao, trước mắt Dương Bách Xuyên chỉ có thể dựa vào ma khí trong lòng bàn tay để tìm kiếm Quan Thiên Ngạo.  

Hiện tại Quan Thiên Ngạo là người có hiềm nghi lớn nhất, trong lòng nghĩ chờ tìm được sẽ xử lý Quan Thiên Ngạo, bất kể có phải hắn ta hay không, diệt trừ Quan Thiên Ngạo cũng như bớt đi một phần tai họa.  

Dưới chân vận chuyển Chỉ Xích Thiên Nhai Công, tăng tốc độ đến mức lớn nhất, hắn không lo lắng Ngô Mặc Thu không theo kịp, với thân thể chân linh và tốc độ của quỷ tu, nàng có thể hóa thành bất cứ hình thái nào, tốc độ không hề thua kém thần thông của hắn.  

Còn tiểu rùa đen, ban đầu còn tưởng rằng tốc độ của tiểu rùa đen là rùa bò, không nghĩ đến chỉ chớp mắt đã phát hiện tiểu rùa đen đi sau cách hắn 10 mét, thật sự lắp bắp kinh hãi.  

Nói thầm trong lòng, xem ra dù là người hay yêu, có thể đi vào bí cảnh Thao Thiết đều không đơn giản.  

Hắn cũng biết từ lúc này trở đi đã bước vào thời khắc ẩu đả sinh tử, chỉ nói tiểu rùa đen bên cạnh, mặc dù là hắn lừa dối ở lại bên người, nhưng dù các hải yêu khác có biết chính mình đã cứu mạng của tiểu rùa đen cũng sẽ không cảm kích, đến lúc đó không chừng sẽ xảy ra một trận chém giết,  

Người ta có cho mặt mũi hay không là một chuyện, ở Sơn Hải Giới nhân yêu không đội trời chung không chỉ là một câu nói suông.  

Nhân tộc, yêu tộc lục địa, yêu tộc biển rộng đều không hòa bình với nhau, đặc biệt ở trong bí cảnh Thao Thiết, mục đích của mọi người chỉ có một, đó chính là mảnh vỡ Thiên Trảm, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả người một nhà cũng sẽ xảy ra tranh chấp ích lợi.  

Mảnh vỡ Thiên Trảm không có nhiều, bất cứ bên nào đều muốn tiêu diệt đối phương, ít đi một người tranh đoạt.  

Còn có sự nguy hiểm của bí cảnh Thao Thiết, có thể nói nguy hiểm ở khắp nơi, Dương Bách Xuyên không thể không nâng cao tinh thần.  

Nhưng cũng may hắn có một ưu thế, hắn không muốn tranh đoạt mảnh vỡ Thiên Trảm gì đó, hắn chỉ muốn bảo vệ tốt Diệp Vô Tâm và sư tỷ Hạ Lộ.  

Xuất phát từ mối quan hệ với Tư Không Nguyên, Dương Bách Xuyên bảo vệ Hạ Lộ coi như trả lại ân tình.  

Lúc trước mới bước vào tu chân, Tư Không Nguyên đã dùng Nguyên Thần Kinh và ba phương pháp luyện đan để xây dựng cơ sở cho hắn và công ty Vân Kỳ. Có thể nói năm đó Lưu Tích Kỳ có thể phát triển Vân Kỳ thành đế quốc thương nghiệp nhanh như vậy, không thể không kể công đến ba phương pháp luyện đan của Tư Không Nguyên, không có sự duy trì tài lực của Vân Kỳ sẽ không có Vân Môn khổng lồ hiện tại.  

Như vậy hắn đã thiếu một ân tinh lớn cho Tư Không Nguyên, cho nên dù ra sao Dương Bách Xuyên cũng phải chăm sóc bảo vệ cho sư tỷ Hạ Lộ, con gái của Tư Không Nguyên.  

Hiện tại hắn cũng có thực lực này,  

Khoảng cách mấy ngàn mét, với tốc độ Chỉ Xích Thiên Nhai Công, chỉ trong nháy mắt đã đến nơi.  

Cách vài trăm thước hắn dừng lại, bởi vì có thạch lâm hình thù kỳ quái chặn đường, nhìn rừng đá mênh mông vô bờ, kéo dài liên tiếp trước mắt, nếu không phải địa điểm và màu của rừng đá không đúng, Dương Bách Xuyên còn tưởng rằng mình đã đến rừng đá nổi tiếng trong ngoài nước của Hoa Hạ.  

Rừng đá nơi này cùng một màu với ngọn núi hình cầu khổng lồ kia, đều đỏ như máu, cho hắn một loại ảo giác cả ngọn núi hình cầu màu đỏ khổng lồ và rừng đá trước mắt đều nhuốm máu tươi.  

Vừa mới nghĩ như vậy, một trận gió nhẹ ập vào mặt, mang theo mùi máu tươi gay mũi chui vào xoang mũi.  

Điều này làm sắc mặt của Dương Bách Xuyên biến đổi, trong lòng chấn động.  

Không lẽ ngọn núi hình cầu màu đỏ khổng lồ này và rừng đá thật sự bị máu nhuộm đỏ?  

“Đại ca, sao lại dừng rồi?” Tiểu rùa đen đi lên nói.