Rùa con oan ức nói: “Đại ca cũng không hỏi đệ mà.”
Dương Bách Xuyên: “...”
Nghĩ lại thì cũng đúng, hình như hắn không hỏi thật, nhưng không ngờ, rùa con vậy mà nắm được tình huống ở nơi này, thế thì dễ rồi.
“Sao đệ biết được vậy?”
“Tộc nhân của đệ nói.”
“Đệ còn biết những gì nữa?”
“Đệ biết rất nhiều đó, tộc Long Quy có tuổi thọ rất dài, có ký ức truyền thừa...”
“Đệ biết những gì nói cho ta nghe đi ~”
“Dạ, đại ca ~”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Dương Bách Xuyên càng nói chuyện với rùa con thì càng kinh sợ, bởi vì rùa con không chỉ biết một số chuyện ở trong bí cảnh Thao Thiết, thậm chí nó còn biết rõ hơn cả Hạ Thiền và Diệp Vô Tâm, trong đó bao gồm rất nhiều bí mật của Sơn Hải Giới.
Đương nhiên theo như rùa con nói thì những chuyện này là do trưởng bối trong nhà kể lại, nhiều chuyện là do truyền thừa huyết mạch.
Dù sao thì hiện tại, Dương Bách Xuyên cảm thấy rùa con như một nhà Nho đọc rất nhiều thơ và sách, chỉ cần hắn hỏi thì rùa con đều có thể trả lời được.
Nhưng cũng chỉ có vậy, rùa con chỉ biết lịch sử của Sơn Hải Giới, nhưng về mặt đối nhân xử thế thì nó lại chỉ là một đứa trẻ, nếu không thì cũng chẳng bị Dương Bách Xuyên lừa.
Trong lúc nói chuyện với rùa con thì thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ đã ra khỏi thung lũng từ bao giờ mà không hay.
Những gì xuất hiện trước mặt bọn họ là mây mù cuồn cuộn, cũng không nhìn rõ bên trong mây mù có cái gì.
Rùa con nói: “Đại ca, nơi này chính là đầm lầy Mây Mù, A tỷ của đệ từng nói, cách đầm lầy một nghìn dặm về phía Đông chính là hang ổ Thao Thiết, nhưng mà đầm lầy Mây Mù ở đây không dễ vượt qua, nghe nói trong này có U Linh, đây cũng có thể xem như là cánh cửa bảo vệ cửa hang ổ Thao Thiết.”
“Có biết là U Linh gì không?” Dương Bách Xuyên nhíu mày hỏi.
“Nghe A tỷ đệ nói, tất cả đều là những linh hồn sinh linh sau khi bị Thao Thiết cắn nuốt, không biết cụ thể, có lẽ là cái gì cũng có, mọi linh hồn bị Thao Thiết nuốt chửng đều sẽ hóa thành U Linh sống ở đầm lầy Mây Mù, trở thành U Linh canh giữ hang ổ Thao Thiết.” Rùa con giải thích.
“Mặc kệ đi, đi từ bên ngoài vào, nếu đã bắt buộc phải xuyên qua đầm lầy Mây Mù này thì cũng chỉ có thể xông vào, ta biết nơi này không hề đơn giản như vậy.” Dương Bách Xuyên nói.
Hắn cũng tin Hạ Thiền và Diệp Vô Tâm sẽ đi về hướng hang hổ Thao Thiết.
Theo như cách nói của rùa con thì mảnh vỡ Thiên Trảm ở bên trong hang ổ.
Vậy thì đương nhiên, tiến vào bí cảnh Thao Thiết lần này cho dù là Nhân tộc hay Yêu tộc thì mục đích đều là hang ổ Thao Thiết, hoặc nói đúng hơn là mảnh vỡ Thiên Trảm.
Muốn lấy được mảnh vỡ Thiên Trảm thì nhất định phải xuyên qua đầm lầy Mây Mù.
“Ngoại trừ U Linh, trong đầm lầy còn có gì nữa không?” Dương Bách Xuyên nghĩ một lúc rồi hỏi.
Rùa con đáp: “Những thứ khác thì A tỷ đệ chưa nói, nhưng nhất định là không đơn giản, à đúng rồi, có cỏ Hóa Thân, còn có rất nhiều thiên tài địa bảo, nghe A tỷ nói đầm lầy mây mù che phủ quanh năm, lại có U Linh, trải qua vô số năm nên nhiều thiên tài địa bảo cũng được hình thành...”
Cỏ Hóa Thân thì Dương Bách Xuyên đã sớm nghe từ miệng của Quan Thiên Ngạo, khi tu vi đạt tới Phân Thần sơ kỳ sẽ tu luyện thuật hóa thân, giai đoạn tách nguyên thần để tu luyện phân thân, nếu như có được cỏ hóa thân thì kết quả thu được sẽ đạt gấp mấy lần.
Đây cũng là một trong những lý do mà Dương Bách Xuyên tới bí cảnh Thao Thiết.
“Đi, chúng ta vào thôi.” Dương Bách Xuyên dẫn đầu tiến vào trong mây mù.
“Đại ca, đợi đã.” Rùa con vội vàng hô lên.
Dương Bách Xuyên dừng bước: “Sao vậy?”
“Mây mù trong đầm lầy chính là kịch độc, không những làm thối rữa xác thịt mà còn ăn mòn nguyên thần, U Linh lại mê hoặc được lòng người, vì thế phải cẩn thật một chút, đệ không sợ, đệ có phúc phần gia tộc che chở, có thể bảo vệ nguyên thần không bị U Linh mê muội, chỉ cần đề phòng mây mù kịch độc là được.