Mà sức mạnh cường đại đột nhiên bùng nổ kia phát ra từ trên người Lâu Mãn.
Dương Bách Xuyên cảm nhận được luồng sức mạnh ấy vô cùng cường đại, khiến tim hắn đập thình thịch.
Sức mạnh bậc này đã vượt quá sức mạnh tu chân. Đây là cảm nhận duy nhất trong lòng Dương Bách Xuyên.
Ánh sáng chói mắt đột nhiên phát ra, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
Dương Bách Xuyên lập tức mở mắt ra, Lâu Mãn vẫn đứng đó, thần trí đã khôi phục. Nhưng Mi Lộc Lộc Trạng Nguyên đã đầu một nơi thân một nẻo, biến thành một con nai đỏ mất đầu.
Dương Bách Xuyên không nhìn thấy gì hết, nhưng vẫn cảm nhận được khí tức vượt xa sức mạnh của người tu chân, trong lòng kết luận đây là bí bảo tiên gia.
Quả thật hắn cũng rất kinh ngạc. Rõ ràng là Lâu Mãn bị sóng âm của Mi Lộc tấn công thần hồn, rơi vào thế yếu. Nhưng chỉ chớp mắt một cái, gã đã bị Lâu Mãn lấy mạng.
Sức mạnh bậc này quả là xứng danh bí bảo tiên gia.
Sắc mặt mấy người Quan Thiên Ngạo vẫn bình tĩnh, dường như bọn họ biết kết quả sẽ như vậy.
Trong khi đó, sắc mặt đám yêu tu trở nên khó coi.
Bọn họ đã nghe nói trong gần một trăm năm qua, sáu thiên tài thuộc thế lực siêu nhiên Nhân tộc trỗi dậy mạnh mẽ. Thế nhưng bọn họ chưa từng tận mắt chứng kiến thiên tài Nhân tộc ra tay, tất nhiên không phục.
Nhưng bây giờ... ai nấy đều chấn động. Mi Lộc là một nhân vật khá lợi hại trong mấy người bọn họ, không chỉ tu vi mà chỉ số thông minh và thủ đoạn đều cao cường. Nhưng không ngờ gã lại bị lấy mạng chỉ trong một chiêu, hơn nữa không nhìn rõ người ta ra tay thế nào.
Chỉ một người đã đáng sợ như vậy, huống chi là mấy người còn lại?
"Sao nào, còn tiếp tục không?"
Quan Thiên Ngạo nhìn ba đại yêu tu còn lại đã mặt mày biến sắc, hỏi với thái độ khinh bỉ.
Tiếp tục á?
Ha ha, không đâu.
Ba đại yêu tu xua tay, một đám tiểu yêu phía sau đều tránh đường.
Người ta cử đại một người ra đã có thể giết Mi Lộc trong nháy mắt, nếu ba bọn họ tiếp tục thì chỉ có đường chết. Yêu tu có thể tu luyện hóa thành hình người đều không phải đồ ngốc, cũng biết tiếc mạng.
Bọn họ không cảm ngăn cản nữa, lập tức nhường đường.
"Hừ, chúng ta đi." Quan Thiên Ngạo cười gằn, đi đến cây cổ thụ.
Dương Bách Xuyên hơi ngạc nhiên, cũng đi theo. Xem như hắn đã nhìn rõ bất kể là người hay yêu, thế giới này vẫn dựa vào thực lực.
Lúc sắp đi, Lâu Mãn bất chợt nhìn hắn đầy ẩn ý, vẻ mặt đắc ý, tựa như muốn nói nếu ta sử dụng sức mạnh vừa rồi thì Dương Bách Xuyên ngươi là cái thá gì.
Bị ánh mắt của Lâu Mãn khiêu khích, Dương Bách Xuyên cười ha ha, dùng khẩu hình nói hai chữ: ngu ngốc.
Đúng là luồng sức mạnh vừa rồi của Lâu Mãn khiến hắn chấn động, nhưng... hắn không có sức đánh trả chắc?
Lâu Mãn bị Dương Bách Xuyên chọc giận đến mức miệng méo xệch, nhưng phải nén giận vì bị Quan Thiên Ngạo trừng mắt. Hắn ta hung hăng mắng trong lòng: "Nhãi ranh chờ đó, khi nào vào bí cảnh Thao Thiết, để coi ngươi chết thế nào!"
Dương Bách Xuyên cực kỳ cạn lời trước dáng vẻ Lâu Mãn hoàn toàn xem mình là tay sai của Quan Thiên Ngạo. Tất nhiên hắn biết Quan Thiên Ngạo và Lâu Mãn muốn gài bẫy mình, nhưng hắn không quan tâm. Trước sức mạnh tuyệt đối, bất cứ hành vi phách lối nào cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.
Các ngươi có bí bảo trong người, anh đây có sức mạnh trên nắm đấm, dám gài bẫy thì thử xem ai bẫy ai.
...
Bị yêu tu cản đường chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, không lâu sau bảy người đã tới trước cây cổ thụ trên đỉnh núi.
Dương Bách Xuyên cảm thấy khi đứng trước cây cổ thụ này, mấy người bọn họ chỉ là con kiến nhỏ bé. Cây cổ thụ trước mặt quá lớn, chỉ riêng đường kính thân cây đã hơn mười mét, thảo nào nó là lối vào bí cảnh Thao Thiết.
Lúc này, trước tầm mắt mấy người là một hốc cây to cao khoảng chín mét, rộng tầm ba mét, ánh sáng lục mờ ảo soi rọi, không nhìn rõ tình hình bên trong.
Quan Thiên Ngạo lên tiếng: "Cây này chỉ là lối vào bí cảnh Thao Thiết, tức là cánh cửa truyền tống. Mọi người cứ trực tiếp đi vào, không cần căng thẳng. Nhưng sau khi vào bí cảnh Thao Thiết phải cẩn thận. Trong bí cảnh là một thế giới tăm tối không có nhật nguyệt trăng sao, được gọi là một vùng thế giới. Bên trong có thú hoang thời man hoang, không có linh trí hay tu vi đáng kể, nhưng sức lực cực lớn, là hung thú nguyên thủy. Cho dù là cảnh giới Phân Thần cũng có thể bị chúng giết chết."
Nói đến đây, Quan Thiên Ngạo dừng lại mỉm cười rồi mới nói tiếp: "Có điều cánh cửa truyền tống này truyền tống không ổn định, có khả năng mọi người đi vào sẽ bị truyền tống đến các nơi khác nhau trong bí cảnh Thao Thiết, tỉ lệ cùng một chỗ rất thấp, vì vậy phải cẩn thận mới được. Nhất là Dương huynh, ngươi không có bí bảo thì càng phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để bị thú hoang trong bí cảnh ăn thịt. Đương nhiên khi gặp nguy hiểm, ngươi có thể cầu cứu.