Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2357




"Á!" Tiểu Lục đau đớn kêu gào thảm thiết, tiếng hét đứt ruột đứt gan.  

Trên tay Quan Thiên Ngạo dày đặc khí đen, vẻ mặt điên cuồng. Nháy mắt Tiểu Lục đã hóa thành một bộ xương trong tay hắn ta.  

Đến chết Tiểu Lục cũng không biết vì sao Quan Thiên Ngạo lại đột nhiên giết nàng.  

Lúc này mạch máu trên mặt Quan Thiên Ngạo rất rõ, gân xanh lồ lộ. Hắn ta buông tay, hài cốt của Tiểu Lục hóa thành bột phấn.  

Sau đó, gương mặt Quan Thiên Ngạo khôi phục như thường. Hắn ta thở hắt ra, nhìn bàn tay đen sì của mình từ từ biến về màu sắc bình thường, nở nụ cười dữ tợn: "Chỉ cần luyện hóa hai con khốn Hạ Thiền và Diệp Vô Tâm là Cửu  m Huyền Thiên Thủ của mình có thể tiến thêm một bước, ha ha ha..."  

Tiếng cười điên cuồng của Quan Thiên Ngạo vang vọng khắp phòng. Không có ai biết hắn ta đường đường là thiếu cung chủ của Bổ Thiên Cung đứng đầu chính đạo nhưng lại đang tu luyện ma công.  

Cửu  m Huyền Thiên Thủ là công pháp ma công đã bị Bổ Thiên Cung phong ấn, nhưng hắn ta lén tu luyện.  

Càng không có ai biết rằng để tu luyện Cửu  m Huyền Thiên Thủ, hắn ta đã luyện hóa rất nhiều sư tỷ, sư muội trong Bổ Thiên Cung...  

...  

Dương Bách Xuyên không đi nhìn trộm phòng của Quan Thiên Ngạo, hiện tại hắn đã tiến vào trạng thái tĩnh tọa điều tức, nội tâm vô cùng mất bình tĩnh. Một là vì hắn nhìn thấy xuân cung đồ sống, hai là do hắn nghe thấy Quan Thiên Ngạo vô lễ với Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền.  

Thời gian một ngày một đêm yên ả trôi qua, ngày thứ hai thuyền phi hành dừng lại.  

Mục tiêu quá lớn, không thể bay tiếp.  

Theo lời Diệp Vô Tâm, bọn họ đã vào sâu vạn dặm khu vực Đại Hoang, tu sĩ ngồi thuyền phi hành đi trải nghiệm mạo hiểm sẽ bắt đầu từ nơi này.  

Mấy người họ cũng phải đi bộ. Thứ nhất, thuyền phi hành quá lớn, mà bây giờ bọn họ đã vào sâu, rất dễ thu hút phi cầm yêu thú trong Đại Hoang tấn công. Nếu xui xẻo còn gặp phải phi cầm yêu thú tụ tập thành đàn thì rất phiền phức.  

Vì vậy đi bộ sẽ an toàn hơn.  

Bọn họ còn cách bí cảnh Thao Thiết nghìn dặm đường phải đi. Nhưng đối với bọn họ mà nói, nghìn dặm đường không nhằm nhò gì.  

Sau khi xuống thuyền phi hành, bảy người đi bộ tiếp tục tiến sâu vào Đại Hoang.  

Người dẫn đội là Quan Thiên Ngạo trông có vẻ nho nhã, nhưng Dương Bách Xuyên từng nhìn trộm hắn ta, vì vậy hiện giờ trong mắt Dương Bách Xuyên, hắn ta chỉ là một tên ngụy quân tử. Hắn biết rõ dưới vẻ ngoài nho nhã lễ độ ấy cất giấu trái tim ác ma.  

Không ai dẫn theo đệ tử của tông môn mình, mà để bọn họ lại nơi này tự trải nghiệm và tiếp ứng.  

Đây là là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên bước vào trong Đại Hoang. Ấn tượng đầu tiên về Đại Hoang là nguyên thạch cổ xưa và có một luồng khí tức nguy hiểm.  

Nơi đâu cũng tràn ngập hơi thở nguyên thủy, có thể nhìn thấy cổ thụ che khuất mặt trời ở bất cứ đâu, cũng có thể bắt gặp những loài yêu thú mà hắn không biết tên, nhưng hầu hết là hung thú không có trí tuệ, bảy người có thể dễ dàng đối phó.  

Quãng đường nghìn dặm chẳng mấy chốc đã tới nơi. Quan Thiên Ngạo đứng dưới một ngọn núi cao mấy nghìn trượng và nói: "Lối vào bí cảnh Thao Thiết là đỉnh ngọn núi yêu này. Bắt đầu từ bây giờ, nơi đâu cũng đầy rẫy nguy hiểm, trên ngọn núi Thao Thiết cổ xưa này có hung thú cường đại. Điều quan trọng nhất là nơi này là địa bàn của Yêu tộc, Yêu tộc chắc chắn không muốn chúng ta tiến vào bí cảnh Thao Thiết, sẽ ngăn cản chúng ta, nhất định là có đại yêu đã tu luyện thành công.  

Mọi người bắt đầu leo núi, dựa vào bản lĩnh của mình. Chúng ta gặp lại trên đỉnh núi." Nói tới đây, Quan Thiên Ngạo nhìn Diệp Vô Tâm: "Vô Tâm đi cùng ta, ta hộ tống nàng lên núi nhé?"  

"Không cần, ta tự đi được. Có mỗi ngọn núi yêu mà không leo lên được thì nói gì đến chuyện tiến vào bí cảnh Thao Thiết. Phiền ngươi gọi ta là Diệp Vô Tâm, chúng ta không thân." Diệp Vô Tâm không nể mặt Quan Thiên Ngạo chút nào.  

Nét mặt Quan Thiên Ngạo cứng đờ, chỉ đành cười gượng: "Được, nàng cẩn thận nhé, ta đi trước đây." Quan Thiên Ngạo nói năng mềm mỏng, nhưng không ai nhìn thấy khoảnh khắc hắn ta xoay người, trong mắt tràn ngập thù hận.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, giơ ngón tay cái khen ngợi Diệp Vô Tâm. Bà cô này vẫn cá tính như vậy.  

Diệp Vô Tâm lườm hắn, sau đó quay sang nói với Hạ Thiền: "Hạ tỷ tỷ, ba chúng ta đi cùng nhau cũng tiện chăm sóc lẫn nhau. Tỷ thấy sao?"  

Hạ Thiền gật đầu: "Nên thế. Ta và muội có bí bảo, nhưng sư đệ không có."  

Lúc này, cặp song sinh Thạch Sơn và Thạch Thủy như núi thịt người trước kẻ sau hóa thành tàn ảnh chạy vèo lên núi yêu.  

Dương Bách Xuyên nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Hạ Thiền và Diệp Vô Tâm, một lần nữa nghe thấy các nàng nhắc tới bí bảo sư môn gì đó. Hắn không biết rốt cuộc là cái gì, không kìm được bèn hỏi: "Ta cứ nghe thấy các ngươi nói tới bí bảo sư môn. Rốt cuộc là bí bảo gì mà khiến các ngươi tự tin như vậy? Nó giúp bảo vệ bản thân khi tiến vào bí cảnh à?"

Bí bảo là cái gì?