Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2329




Đương nhiên sẽ không, nhưng có một điểm trong lòng hắn biết rõ, ý niệm trong đầu của Trịnh Bân Bân đối với khu vực cấm phía Nam là thật, ngày hôm nay nhất định phải đánh một trận này, chỉ có thể hiện ra thực lực, nàng mới có thể từ bỏ ý muốn đối với khu vực cấm phía Nam.  

Còn về thực lực thần thông mà Trịnh Bân Bân nói... Hôm nay Dương Bách Xuyên thật sự rất muốn thỉnh giáo.  

Hắn nhếch miệng cười nói: “Ta và ngươi đều là tu vi Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, ngươi không cần phải dùng giọng điệu đó khinh thường ta, nếu đã như vậy, chúng ta hãy đánh một trận đi, nếu như ngươi thua thì sau này đừng hòng mong nhớ đến chỗ địa bàn nhỏ của khu vực cấm phía Nam kia nữa.”  

Trịnh Bân Bân nở nụ cười tươi rồi nói: “Được, nếu thật sự ta thua, khu vực cấm phía Nam mãi mãi là của Vân Môn ngươi, đời đời của vương quốc Mạo Hiểm không hề xâm phạm, hai nhà mãi mãi hòa bình, nhưng nếu như ngươi thua...”  

Nàng còn chưa dứt lời, đã bị Dương Bách Xuyên ngắt lời nói: “Ta sẽ không thua.”  

“Ngông cuồng... để lão nương nhìn xem thực lực của ngươi cứng rắn hơn hay là miệng của ngươi cứng rắn hơn.” Trịnh Bân Bân bị Dương Bách Xuyên làm cho tức giận, không thèm xưng là bổn cung nữa mà biến thành một câu lão nương.  

Trong lúc nói chuyện, nàng đã từ đứng dậy rời khỏi vương tọa, lắc người xông thẳng về phía Dương Bách Xuyên, đưa tay tạo thành chưởng, một chưởng đánh thẳng vào mặt trước Dương Bách Xuyên.  

Tốc độ cực nhanh không gì sánh được, không để thua kém Dương Bách Xuyên chút nào.  

Mà Dương Bách Xuyên thấy Trịnh Bân Bân xông tới thì ngẩn người một lúc, hắn nhìn ra được Trịnh Bân Bân muốn đánh cận chiến với hắn, khóe miệng hắn nhếch lên nở nụ cười. Vốn dĩ hắn cũng muốn thử uy lực của thần thông Thủ Cốt sau khi tiến hóa, hiện giờ đúng là gãi đúng chỗ ngứa rồi.

Dương Bách Xuyên hừ lạnh, đối mặt với bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh của Trịnh Bân Bân đánh tới, hắn khẽ động ý niệm rồi nâng tay phải lên triệu hồi Thủ Cốt xuất hiện, trên tay phải phát ra kim quang nhàn nhạt.  

Ban đầu hắn cũng không sử dụng lực ngay, bởi vì hiện giờ Thủ Cốt thật sự quá cường đại, mặc dù chưa từng thử qua uy lực nhưng hắn không chắc Trịnh Bân Bân có thể đỡ được một đòn dưới Thủ Cốt của hắn.  

Mà ở trong mắt Trịnh Bân Bân, chỉ thấy Dương Bách Xuyên giơ tay lên, sau đó bàn tay hắn loé lên kim quang, một cỗ khí tức cường đại phát ra, khí tức này không hề thua kém Phân Thân Thuần Dương mà nàng luyện hóa chút nào.  

Khiến trong lòng Trịnh Bân Bân kinh ngạc, nhưng nàng vẫn điềm tĩnh, nàng luôn có tự tin đối với thực lực của mình, tuy là nàng ra tay với Dương Bách Xuyên nhưng cũng không phải ra đòn trí mạng, trong lòng nàng hiểu rất rõ, Phân Thân Thuần Dương của tổ tiên được luyện hoá sẽ mạnh cỡ nào.  

Phân Thân Thuần Dương chân chính cũng không phải là phân thân tinh huyết Phân Thần cảnh bình thường, mà là được luyện chế từ thiên tài địa bảo trùng dương cao cấp nhất trong thiên địa mà thành, thậm chí còn tồn tại linh tính, sau khi nàng luyện hóa, nó sẽ dung hợp hoàn toàn với thân thể bản tôn.  

Chưa nói đến chiến kỹ thần thông, chỉ riêng cường độ thân thể của bản thân cũng đã cường đại hơn pháp khí linh bảo Tiên Thiên.  

Mặc dù khí tức từ Thủ Cốt của Dương Bách Xuyên nâng lên khiến Trịnh Bân Bân cảm giác được sự quỷ sị, nhưng nàng vẫn không thèm quan tâm.  

Hai người đều là chưởng đối chưởng, cứng đối cứng, chớp mắt đã va vào chạm.  

“Chạm ~”  

Một đòn cứng đối cứng, bộc phát ra sóng khí rất lớn tản ra, làm cho mây mù bốn phía quay cuồng, đột nhiên bị đẩy ra xa mấy chục trượng.  

Mà lúc này, hai người đồng thời lùi lại ba thước.  

Lúc này, trên mặt Trịnh Bân Bân tràn ngập khiếp sợ, không ngờ trăm năm không gặp, cảnh giới tu vi của Dương Bách Xuyên không có biến hóa nhưng thực lực thân thể lại cường đại đến mức này?  

Phải biết rằng nàng chính là tồn tại dung hợp một thể từ Phân Thân Thuần Dương của Mạo Hiểm Vương, bàn về thân thể cường đại, cảm trăm năm Trịnh Bân Bân vẫn bất khả chiến bại ở châu Tây Sơn Châu, cũng chưa từng thấy qua người nào mạnh mẽ như Bách Xuyên Xuyên, có thể mạnh mẽ chống đỡ một đòn của mình mà không bị thương gì, thậm chí Trịnh Bân Bân lại có một cảm giác Dương Bách Xuyên còn cường đại hơn cả nàng.  

Mà Dương Bách Xuyên cũng kinh hãi nhìn Trịnh Bân Bân, nếu không phải có Thủ Cốt tiến hoá, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Trịnh Bân Bân, sau một chưởng đã thăm dò được cường độ thân thể hiện giờ của Trịnh Bân Bân vượt quá sức tưởng tượng của hắn.  

Nhưng cũng may, một đòn vừa rồi của hắn chỉ là thôi thúc triệu hồi Thủ Cốt mà thôi, chứ không hề dùng hết sức, cũng không hền sử dụng thần thông Thủ Cốt, hoàn toàn chỉ là lực lượng thuần túy của Thủ Cốt.  

Sau một đòn liều mạng với Trịnh Bân Bân cũng không phân được nặng nhẹ, điều này làm cho khoé miệng Dương Bách Xuyên lộ ra ý cười.  

Nếu như dùng hết sức thôi thúc thần thông Thủ Cốt, cộng thêm kiếm quyết Hắc Liên và kiếm kỹ Toàn Phong, đến lúc đó...  

“Cũng thú vị đấy, xem ra ta đã đánh giá thấp trăm năm bế quan của ngươi rồi, vậy thì chúng ta hãy đánh một trận đi.” Trịnh Bân Bân mang theo ý trêu chọc nhưng tràn ngập chiến ý.  

“Ta cũng đang có ý này.” Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, dưới chân vừa động đột nhiên xông về phía Trịnh Bân Bân chủ động xuất kích.  

Tay phải nắm thành quả đấm dốc sức thôi thúc Thủ Cốt, nắm tay giơ lên phát ra kim quang mãnh liệt.