Sau khi hắn tới điện Mạo Hiểm, nhìn thấy hoàng cung được khôi phục lại diện mạo mới, hắn có chút thất thần.
Mà ngay lúc này, bên tai hắn vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Phò mã gia tới, vì sao lại không vào hoàng cung? Lẽ nào cần bổn cung đích thân ra nghênh đón sao?” Giọng nói mang theo ý trêu đùa.
Có điều, cơ thể Dương Bách Xuyên lại run lên, hắn nhận ra chủ nhân của giọng nói này chính là Trịnh Bân Bân.
Nàng dùng thuật truyền âm.
Không thấy người, chỉ nghe được giọng nói.
Hơn nữa, Dương Bách Xuyên không hề phát hiện, điều này chứng tỏ thần hồn của nàng vô cùng cường đại.
Hít sâu một hơi, Dương Bách Xuyên nhếch miệng nói: “Nếu như ta đã là Phò mã gia, nữ vương thân là phu nhân, lẽ nào không nên nghênh đón vi phu sao?”
Lời này vừa nói ra, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống.
Nhưng mà Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi, hắn nghĩ, ngươi có thể trêu đùa thì ta cũng sẽ không chịu thua, anh đây không phải người thích chịu thiệt thòi, mặc dù hắn biết mối quan hệ này cũng chỉ là tượng trưng, nhưng cả châu Tây Sơn này đều biết.
Trịnh Bân Bân cho hắn chức vị Phò mã, Dương Bách Xuyên nghĩ hắn giống như bị chiếm tiện nghi, trong lòng rất không thoải mái.
“Ha ha ~ chờ đấy, ta sẽ đến nghênh đón phu quân.”
Sau một hồi trầm lắng, tiếng cười nhạt của Trịnh Bân Bân vang lên.
Dương Bách Xuyên nghe nàng cười nhạt, cảm giác nổi hết da gà, vội vàng nói: “Ta có thể tìm được vương cung, không làm phiền nữ vương bệ hạ.”
Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên đã tìm được khởi nguồn từ những lời nói của Trịnh Bân Bân, ngay tại trung tâm Thần Điện của điện Mạo Hiểm trước đây, mặc dù toàn bộ điện Mạo Hiểm cũng tiến hành xây dựng mở rộng thêm nhưng trung tâm Thần Điện vẫn không có thay đổi gì.
Trịnh Bân Bân vẫn coi Thần Điện là trung tâm của vương quốc Mạo Hiểm.
Dương Bách Xuyên phóng thích linh thức ngay lúc đó, chẳng mấy chốc đã đến cửa chính của Thần Điện.
“Đứng lại, không được tới gần trung tâm Thần Điện.”
Những binh tướng canh giữ ở cửa Thần Điện nhảy dựng lên vì thấy Dương Bách Xuyên đột nhiên xuất hiện, lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Cứ để hắn tiến vào, nhớ kỹ, hắn là Phò mã gia, sau này tự do ra vào vương cung, không được ngăn cản.”
Giờ phút này, lời nói của Trịnh Bân Bân vang vọng khắp vương cung, rất nhiều binh tướng của vương cung đều nghe rõ ràng.
Dù sao những linh binh gác ở đây đều là mới chiêu mộ, cũng không được chứng kiến trận đại chiến trăm năm trước ở vương cung, đương nhiên không biết Dương Bách Xuyên, mà tất nhiên là bọn họ đã từng nghe nói đến Phò mã gia Dương Bách Xuyên này, chỉ là chưa từng gặp qua mà thôi.
Bây giờ nữ vương bệ hạ đã tự mình lên tiếng, bọn họ đương nhiên không dám lỗ m ãng, vội vàng mở cửa chính của Thần Điện ra cho Dương Bách Xuyên đi vào.
“Cung nghênh Phò mã gia ~”
Binh tướng canh cửa khom người tỏ ý với Dương Bách Xuyên.
Nghe ba chữ Phò mã gia, trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ giật mình, mà hắn cũng không chấp nhặt với những binh tướng này.
Nhấc chân bước vào cửa lớn của Thần Điện.
Sau một phút hắn bước vào cửa lớn Thần Điện, khung cảnh lập tức thay đổi.
Bên trong hoàn toàn không phải là khung cảnh đại điện trong tưởng tượng, mà hắn phát hiện mình đang ở trong tiên có cảnh mây mù lượn lờ.
Khắp nơi đều là những đám mây mù màu trắng ngà.
Ở chỗ này thế mà lại không thể sử dụng linh thức, nhìn chỗ này cũng không lớn bao nhiêu, dù sao mắt thường cũng có thể nhìn bao quát được, mấy chục mét đều là khung cảnh mây mù lượn lờ.
Không có gì ngoài những đám mây lượn lờ này.
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên nhíu mày, lúc đầu còn nghĩ trung tâm Thần Điện của điện Mạo Hiểm có hình dáng thế nào, bây giờ xem ra thật sự không đơn giản.
Thay vì nói nơi này là một toà đại điện thì chi bằng nói là một thế giới nhỏ thì đúng hơn.
Dù sao cũng không cảm giác được có trận pháp tồn tại.
Mà cánh cửa để tiến vào phía sau cũng biến mất, hắn có thể cảm nhận được hình như ở chỗ này giống như La Phù Động Thiên.
Có lẽ cũng là một phúc địa động thiên.