“A ~ động… Nó hơi động rồi.” Bản thân Miêu Thúy Hoa cảm nhận được rất rõ ràng, kích động kêu ra tiếng.
Viên Kim Phượng đứng một bên nhìn chằm chằm, cũng thấy được chân trái của mẹ rung nhẹ, hai mắt đỏ ửng. Kích động kêu to, hai tay nắm chặt đôi tay của Dương Bách Xuyên, nói: “Nhóc nhóc Xuyên, em thực sự có cách chữa trị cho chân mẹ chị?”
Dương Bách Xuyên bị đôi tay mềm mại của Viên Kim Phượng nắm chặt, trong lòng rất đắc ý. Anh chỉ mới dùng một chút chân khí đã lấy được sự tín nhiệm của bọn họ, dùng chân khí đâm vào mạch thần kinh trên đùi bà ấy, làm cho chân trái có phản ứng, với anh chuyện này chỉ là một bữa ăn sáng. Còn chưa đến giai đoạn trị liệu chân chính, sau khi lấy được sự tín nhiệm của mẹ con bọn họ, lúc đó mới có thể bắt đầu trị liệu.
Mỉm cười nói: “Ừm, bây giờ em nắm chắc có thể chữa khỏi chân cho dì.”
“Tốt… Quá tốt rồi ~ Chụt!” Viên Kim Phượng kích động hôn một cái lên trên mặt Dương Bách Xuyên, vui vẻ kêu to.
“A~” Dương Bách Xuyên không nghĩ đến Viên Kim Phượng sẽ kích động vui vẻ hôn anh một cái, lập tức có chút ngượng ngùng. Xấu hổ vuốt v e chỗ Viên Kim Phượng vừa hôn, mẹ của cô còn đang ngồi bên cạnh nhìn.
Viên Kim Phượng lấy lại phản ứng, mặt đỏ bừng, quá mức kích động, muốn biểu đạt sự vui vẻ của mình, không nhịn được hôn Dương Bách Xuyên một cái, bị mẹ nhìn thấy làm cô có chút hổ thẹn.
“... Cái đó, chị chị chị… Đi rót thêm trà cho em.” Viên Kim Phượng đỏ mặt, cầm cốc trà của Dương Bách Xuyên chạy vào phòng.
Miêu Thúy Hoa bật cười nhìn con gái rời đi, sau đó nghĩ đến chuyện gì đó, thở dài nói với Dương Bách Xuyên: “Dì và ba của Kim Phượng không có bản lĩnh, bây giờ dì còn là một người tàn phế, mấy năm nay con bé đã chịu rất nhiều đau khổ ở bên ngoài. Mặc dù nó chưa từng kể khổ với người mẹ này, nhưng dì biết trong lòng con bé rất khổ sở.
Nhóc Xuyên, cháu là người từng học đại học, là người có học vấn, cháu nói thật cho dì biết, trên đời này thực sự có chuyện khắc tinh giết chồng sao?”
Dương Bách Xuyên có thể hiểu được nỗi lòng của Miêu Thúy Hoa, làm một người mẹ, người thân nhất với con cái, Miêu Thúy Hoa có thể cảm nhận được sự khổ sở của con gái mình. Anh lập tức an ủi: “Dì, dì đừng nghe lời nói vớ vẩn của những người đó. Trên đời này không có cái gì là khắc tinh giết chồng, đều là tư tưởng phong kiến hại người, cháu tin tưởng về sau chị Kim Phượng sẽ rất hạnh phúc.”
Miêu Thúy Hoa nghe được lời nói an ủi của Dương Bách Xuyên, hốc mắt đỏ bừng, mang theo ý cười nói: “Dì tin cháu, cháu là người đọc sách, nhiều kiến thức, dì cũng tin tưởng về sau Kim Phượng chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, tìm được một người tốt để kết hôn. Dì còn muốn ôm cháu, giúp con bé bế con.
Kim Phượng còn trẻ, năm nay nó mới 29, 30 tuổi dì cũng từng khuyên con bé tìm một người để kết hôn. Nhưng đứa nhỏ này tin mệnh, luôn nói không tìm, ngược lại sẽ hai người khác, dì thì không tin mấy thứ đó. Nhóc Xuyên, cháu khuyên nhủ Kim Phượng giúp dì được không?”
Dương Bách Xuyên quá tán thành, lập tức đảm bảo nói: “Dì yên tâm, chắc chắn cháu sẽ khuyên nhủ chị Kim Phượng.”
Hai người đang trò chuyện, Viên Kim Phượng đã bưng trà đến, trên mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Lần này cô học ngoan, không đặt vào trong tay của Dương Bách Xuyên, mà đặt lên trên bàn.
Sau đó hai mắt lấp lánh hỏi Dương Bách Xuyên: “Nhóc Xuyên, chân của mẹ chị thật sự có thể chữa khỏi ư? Muốn chữa như thế nào, có yêu cầu gì em cứ việc nói, chắc chắn chị sẽ nghĩ cách tìm ra?”
“Chị Kim Phượng chị cứ yên tâm, nếu em dám nói, sẽ không làm dì và chị thất vọng. Hôm nay em cầm đến một loại thuốc, chị đem đi hầm cùng với canh cá Rồng, đặt lên trên mặt canh, chia thành ba lần, điều tiết thân thể trước, ngày mai em sẽ bắt đầu châm cứu.”
Vừa nói chuyện Dương Bách Xuyên vừa lấy《đan Tạo Hóa Sinh Cơ》đã chuẩn bị từ trước ra, giao cho Viên Kim Phượng. Tất nhiên là cắt đan dược thành ba phần, để ở trong một cái bình nhỏ.
Còn dặn dò, chuyện đan dược không thể nói ra ngoài, bịa chuyện đây là phương thuốc tổ truyền của nhà giáo sư, rất trân quý, trên tay anh cũng chỉ có một phần này.