Ngụy Nương cười yêu mị tiến lên, ngón tay tạo thành hình hoa lan, dịu dàng ma mị nói: “Nhóc Xuyên, cái đồ không có lương tâm nhà ngươi, mấy năm trời không gặp nhau, khiến người ta nhớ nhung ghê vậy đó.”
Dương Bách Xuyên đen mặt, toàn thân nổi da gà, ngay sau đó giận dữ nói: “Tiên sư cha nhà ngươi, nói tiếng người, nói ý chính.”
“Hức... đáng ghét...” Ngụy Nương trợn trắng mắt, nhưng nhìn thấy Dương Bách Xuyên đen mặt, y cũng không dám chọc Dương Bách Xuyên nữa. Y vuốt mái tóc dài nói: “Mười ngày trước sau khi người ta xuất quan, cảm thấy vô cùng nhàm chán và cô đơn…”
“Nói ý chính đi, nếu lại tiếp tục tỉa tót câu chữ nữa, có tin ta đánh chết ngươi không?” Dương Bách Xuyên hận đến ngứa răng.
“Thôi được rồi, ý chính ở đây là hôm nay ba thế lực lớn của điện Mạo Hiểm đánh nhau rồi, nghe nói là túc lão thứ ba và túc lão thứ chín của điện Mạo Hiểm liên thủ tấn công túc lão thứ nhất - Trịnh Diêm Vương. Toàn bộ vương thành Mạo Hiểm đang chìm trong một mớ hỗn độn, ta đi ra ngoài giải sầu, cũng nhận lời nhắn từ Lục hộ pháp thực hiện nhiệm vụ dò la tin tức trong vương thành Mạo Hiểm, xong cái chạy nhanh tới báo tin nè...” Cuối cùng thì Ngụy Nương cũng nói một cách bình thường.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại đứng ngồi không yên, ba thế lực lớn của điện Mạo Hiểm đấu đá, hai nhà khác hiệp lực tấn công Trịnh gia – nơi Trịnh Nho Nhã đang ở, hiển nhiên Trịnh gia sẽ có hại, mấu chốt là hắn và Trịnh Nho Nhã lại là bạn.
Hắn không thể ngồi yên lờ đi được, mặt khác, Viên Thiên Cương còn có thù oán với hắn nữa, túc lão thứ chín cũng không phải thứ gì tốt lành, Tiền Bất Hoán chính là phe phái của túc lão thứ chín. Vậy thì hắn càng cần phải đến hỗ trỡ Trịnh Nho Nhã, nhân cơ hội gi ết chết lão già Viên Thiên Cương ấy, một công đôi việc.
Hiện giờ hắn có sự tự tin này.
Hơn nữa tân Vân môn còn có hai vị cao thủ Phân Thân Cảnh, tới vương thành Mạo Hiểm chen một chân thì có gì mà không thể?
Từ sau khi cùng trở lại vương thành Mạo Hiểm với Trịnh Nho Nhã, hắn cũng không gặp lại Trịnh Nho Nhã nữa, nghĩ chắc cũng liên quan đến việc luyện hóa phân thân thuần dương của gia gia nàng - Trịnh Diêm Vương.
Hôm nay truyền đến tin ba thế lực lớn của điện Mạo Hiểm đã nổ ra trận chiến, chỉ có hai khả năng, một là Trịnh Diêm Vương đã luyện hóa phân thân thuần dương thành công nên mới ra tay với hai nhà khác, hai là hai nhà kia nghe phong thanh chuyện này nên đã hợp lực tấn công Trịnh gia. Dù sao đi nữa, cuối cùng ba thế lực lớn của điện Mạo Hiểm cũng xé rách mặt ra tay với nhau, vương thành Mạo Hiểm sắp thay đổi rồi.
…
Dương Bách Xuyên đến tìm Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên rồi vội vã chạy tới vương thành Mạo Hiểm. Hắn muốn trợ giúp Trịnh Nho Nhã, đương nhiên đây là một phần thôi, chủ yếu là tìm cơ hội xem thử có thể tiêu diệt lão già Viên Thiên Cương chết tiệt ấy hay không, đến lúc đó hắn sẽ không còn kẻ thù nào ở châu Tây Sơn nữa.
Giúp Trịnh gia của Trịnh Nho Nhã chính là đang tự giúp mình, điều này rất có lợi.
Trên đường đi, Dương Vấn Thiên trầm ngâm nói: “Trịnh gia trong điện Mạo Hiểm là chính tông, nhưng Viên Thiên Cương lại là một kẻ đa mưu túc trí, có rất nhiều thủ đoạn, giỏi về mưu kế. Kể ra là một người không dễ đối phó.”
“Lão già đó từng bị thương nặng, từ trận chiến tại khu vực cấm phía Nam lần trước tới giờ mới qua hơn bốn năm thôi, có lẽ ông ta vẫn còn vết thương ngầm.” Dương Bách Xuyên nghĩ rằng Viên Thiên Cương bị sư phụ của Hạ Lộ đánh trọng thương thì ít nhất cũng phải mất mười năm mới có thể hồi phục hoàn toàn, vì vậy hắn mạnh dạn nói ra, cũng là để cổ vũ tinh thần cho Dương Vấn Thiên và Mạnh Trường Thanh.
Hai người nghe kể vậy thì gật đầu, hai người cũng từng nghe về chuyện giữa Viên Thiên Cương và Dương Bách Xuyên. Nếu Viên Thiên Cương đã bị sư phụ Giao Long của Hạ Lộ đánh trọng thương, phải mất mười năm mới có thể hồi phục hoàn toàn, vậy không quá đáng ngại.
So với Giao Long của khu vực cấm phía Nam, Viên Thiên Cương vẫn còn kém xa.
Chuyến đi đến vương thành Mạo Hiểm lần này là một cơ hội cho Dương Bách Xuyên. Cơ hội này không chỉ đơn giản là trợ giúp Trịnh Nho Nhã mà còn là để giúp chính hắn tiêu diệt kẻ thù là Viên Thiên Cương.
Sau khi để Trịnh gia khống chế vương thành Mạo Hiểm, các đệ tử của Vân môn tại khu vực cấm phía Nam mới có thể liên hệ với vương thành Mạo Hiểm, cũng có thể đạt thành một thoả thuận chung với vương thành Mạo Hiểm.
Dương Bách Xuyên đã phải bỏ ra một cái giá khá đắt để nhờ Mạnh Trường Thanh và sư công Dương Vấn Thiên sửa chữa đại trận truyền tống của khu vực cấm phía Nam, đương nhiên hắn cũng phải nghĩ cách để đại trận truyền tống vận hành trở lại.
Mà vương thành Mạo Hiểm là thành trì có mật độ dân cư đông nhất tại châu Tây Sơn, toàn bộ Mạo Hiểm Khách của Sơn Hải Giới gần như đều tập trung tại đó. Nếu Trịnh gia có thể khống chế điện Mạo Hiểm, hàng trăm vạn Mạo Hiểm Khách của vương thành Mạo Hiểm đều sẽ nghe theo mệnh lệnh của Trịnh gia. Đến lúc đó dựa vào quan hệ giữa hắn và Trịnh Nho Nhã, vương thành Mạo Hiểm và Vân môn thành lập quan hệ đồng minh, lệnh cho Mạo Hiểm Khách sử dụng đại trận truyền tống của Vân môn, từ đó sẽ mang lại một bút lợi nhuận khổng lồ.
Hơn nữa sau này Vân môn sẽ là tông môn duy nhất tại châu Tây Sơn.
Vì vậy cuộc chiến giữa ba thế lực lớn của điện Mạo Hiểm, Dương Bách Xuyên cần phải đi chen một chân.
Dựa theo phỏng đoán của hắn, gia gia của Trịnh Nho Nhã - Trịnh Diêm Vương chưa chắc sẽ là đối thủ của túc lão thứ ba và túc lão thứ chín. Mặc dù Trịnh gia đã lấy được một phân thân thuần dương do tổ tiên Mạo Hiểm Vương để lại, nhưng vẫn chưa chắc có thể đối phó được với hai đại cao thủ Phân Thần Cảnh. Chưa kể các túc lão khác của điện Mạo Hiểm cũng có chỗ dựa của riêng mình, không phải tất cả đều là người của Trịnh gia.
Sau khi ba người họ đến vương thành Mạo Hiểm, nhìn từ xa cũng thấy được toàn bộ vương thành Mạo Hiểm chìm trong làn khói đặc cuồn cuộn, chém giết rung trời.