Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2292




Hôm nay, nàng ta không còn lựa chọn nào khác.  

Khi rơi vào tình cảnh nguy nan, phượng hoàng cũng trở nên hèn mạt hơn cả gà!  

Rõ ràng từ trước đến giờ nàng ta luôn là chủ nhân của Đoan Mộc Uyển Nhi, bây giờ chớp mắt đã phải bái tôi tớ ngày xưa làm chủ nhân. Sự đối lập này quá lớn khiến cho trong lòng Vạn Vũ Đồng khó mà chấp nhận nổi.  

Tuy nhiên, nàng ta không còn cách nào khác. Trong tình hình hiện tại, đối phương có ưu thế hơn nàng ta, ai bảo hang thứ ba mươi lăm của họ đã sụp sổ rồi chứ? Giờ đây, Vạn Vũ Đồng nàng ta chính là tù nhân, mà nghĩ lại thì nếu không được hai cha con Dương Bách Xuyên cứu giúp, bây giờ họ đã bị Ma Tôn luyện hóa thành một cái xác khô, chết từ đời nào rồi.  

Thôi, tôn những cường giả như Dương Bách Xuyên làm chủ nhân thì ít ra còn dễ sống hơn.  

Sống được thì ai lại muốn chết chứ?  

Nghĩ đến đây, Vạn Vũ Đồng tiến lên một bước, đi tới trước mặt Đoan Mộc Uyển Nhi, quỳ hai gối xuống đất rồi dõng dạc nói: "Vạn Vũ Đồng bái kiến chủ mẫu đại nhân." Nói xong, nàng ta quát lớn với bốn cô thị nữ: "Xuân, Hạ, Thu, Đông, còn đứng ngây ra đó làm gì, sao còn chưa bái kiến chủ mẫu đại nhân hả?"  

Bốn thị nữ biết điều, thấy Vạn Vũ Đồng đã dẫn đầu thì vội vàng quỳ mọp xuống trước chủ mẫu mà nàng ta bảo.  

Dương Bách Xuyên không hề để bụng tới kế khôn vặt Vạn Vũ Đồng mới nói, nàng ta gọi mẫu thân là chủ mẫu mà không phải là chủ nhân, điều này đồng nghĩa với việc chủ nhân của Vạn Vũ Đồng là hắn chứ không phải mẫu thân.  

Dương Bách Xuyên không quan tâm đ ến chuyện này, vốn dĩ hắn muốn đả kích lòng tự tôn của Vạn Vũ Đồng để nàng ta nhìn nhận rõ hiện thực. Hơn nữa hắn cũng cực kỳ gai mắt chuyện mẫu thân từng làm tôi tớ cho Vạn Vũ Đồng, thế nên người nào đó họ Dương chỉ đơn giản là tìm tiếng nói về cho mẫu thân mà thôi.  

"Chuyện này... Chuyện này..." Đoan Mộc Uyển Nhi không quen cho lắm, bà có phần bối rối trước bốn người Vạn Vũ Đồng đang quỳ. Vốn dĩ bà không phải người mưu mô, không biết làm sao với việc nhi tử đột nhiên xuất hiện, gây sức ép cho Vạn Vũ Đồng và bốn người kia.  

Dương Bách Xuyên biết mẫu thân mình có tấm lòng lương thiện, nhưng nếu đã bước vào con đường tu chân thì lúc nên cứng rắn phải cứng rắn, lòng tốt chính là cội nguồn của tai họa. Hôm nay mà không khiến bọn Vạn Vũ Đồng bỏ cái thói ngạo mạn đó đi, không để bọn họ thấy rõ hiện thực thì không chừng sau này họ sẽ gây họa gì đó cho mẫu thân.  

Hít sâu một hơi, hắn bảo: "Người... Hãy nhớ lấy, từ nay về sau người chỉ có thể là chủ nhân, bọn họ mà dám cả gan đối xử vô lễ với người thì chém không tha."  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên vẫn chẳng thể thốt ra chữ "mẹ".  

Song, Dương Quốc Trung đang đứng bên cạnh thì thở phào nhẹ nhõm trong bụng, ông biết nhi tử dường như đã bắt đầu chấp nhận thê tử của ông rồi.  

Từ việc trừng phạt thị nữ của Vạn Vũ Đồng, có thể thấy hắn đang bảo vệ mẫu thân mình.  

Dương Quốc Trung lặng lẽ kéo vạt áo của thê tử, thì thầm: "Xuyên Nhi đã bắt đầu chấp nhận nàng rồi, nàng sang nói chuyện với nó đi, cơ hội tốt đấy."  

Đoan Mộc Uyển Nhi giật mình, nghe câu động viên của trượng phu, bà nghĩ lại thấy cũng đúng thật. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, bây giờ nàng cũng thấy được con trai trừng phạt bọn thị nữ để bảo vệ mình, hai mắt đỏ hoe ngay. Bà đến Sơn Hải Giới đã được mấy chục năm trời, không có ngày nào là bà không nhớ nhung con trai và con gái của mình, trong lòng cũng day dứt khôn xiết.  

Tiến lên một bước, lại gần Dương Bách Xuyên hơn, bà nói khẽ: "Xuyên Nhi à, mẹ không mong con tha thứ cho mẹ nhưng mẹ vẫn muốn giải thích cho con hiểu. Khi xưa, lúc biết cha con mất tích, mẹ không chấp nhận sự thật nổi nên tìm đến ông ngoại con để nhờ ông ấy giúp đỡ, dẫn theo người chuẩn bị đến nơi cha con biến mất để lục soát.  

Lúc đi, mẹ không hề muốn bỏ con và San San lại đâu. Thật mà, mẹ thề với trời, mẹ chưa bao giờ..." Nói đến đây, gương mặt Đoan Mộc Uyển Nhi đầm đìa nước mắt, nghẹn ngào.  

"... Ban đầu mẹ nghĩ cho dù chỉ nhìn một cái thôi cũng được, đến đó xem thế nào rồi trở về ngay, sau đó nuôi nấng con và San San nên người, xem như câu trả lời cho cha con. Nào ngờ... Ngày đó cát bụi bỗng cuốn lên... Lúc tỉnh lại mẹ đã đến một thế giới khác rồi...  

Sau đó mẹ mới biết nơi này là Sơn Hải Giới. Mẹ thật sự không muốn bỏ các con ở lại đâu, mẹ thề, mẹ không ngờ... Trong mấy chục năm qua, không có một ngày nào mẹ không nhớ con và San San. Tại nơi này, mẹ đã từng nhiều lần chơi vơi trên lằn ranh sinh tử, nhưng đến tận giây phút cuối cùng, mẹ luôn khắc khoải trong tim rằng mẹ còn một đứa con trai và một đứa con gái nữa, cho dù phải chết thì mẹ vẫn muốn gặp hai đứa một lần trước khi nhắm mắt xuôi tay...  

Thế nên mẹ cố gắng sống đến tận bây giờ vì nhớ đứa con trai bốn tuổi và đứa con gái còn quấn tã của mẹ... Mẹ có lỗi với hai đứa. Con trai à, con có thể cho mẹ một cơ hội ôm con được không... Hức..."  

Đoan Mộc Uyển Nhi khóc không thành tiếng, chẳng thể thốt nên lời.