Hai người đều là tu vi Phân Thần cảnh sơ kỳ đỉnh phong, bàn về thực lực thì tương đương nhau, nhưng có một điều, Dương Vấn Thiên chính là bậc thầy trận pháp, được xưng là trận ma.
Lão ta luôn dùng vài lá bùa chú trận pháp khiến Nghiêm Cơ Sơn đánh rất nén giận, tuy rằng không đến nỗi thua nhưng cũng bó tay bó chân với Dương Vấn Thiên, cứ phải đề phòng trận pháp bùa chú trong tay Dương Vấn Thiên, sơ sẩy một cái là phải chịu thiệt.
Cơn giận lão nhị Nghiêm Tông Thanh bị giết ban đầu qua đi, Nghiêm Cơ Sơn nhanh chóng bình tĩnh lại. Đột nhiên ông ta nghĩ nếu Dương Bách Xuyên có thể giết được lão nhị Nghiêm Tông Thanh cho thấy hắn đã có tư cách đối chiến với Phân Thần cảnh.
Nếu như có thêm một trận tiên Mạnh Trường Thanh cùng nổi tiếng với Dương Vấn Thiên, ba tu sĩ thực lực Phân Thần cảnh bao vây tấn công một mình Nghiêm Cơ Sơn ông ta... Lúc nghĩ tới đây Nghiêm Cơ Sơn rùng mình một cái, bắt đầu nổi ý muốn rút lui.
Hiển nhiên nếu Mạnh Trường Thanh và Dương Bách Xuyên ngược lại bao vây tấn công ông ta, hai người một bậc thầy trận pháp một tiểu tử kỳ lạ, trong tay ba người này đừng nói báo thù, cái mạng già của ông ta còn chưa chắc giữ được.
Ngay khi Nghiêm Cơ Sơn bắt đầu có ý muốn rút lui, Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh đã phi thân lao tới.
Điều này khiến Nghiêm Cơ Sơn trong lòng hốt hoảng, liên tục chém ra hai kiếm về phía Dương Vấn Thiên, khiến Dương Vấn Thiên luống cuống tay chân một trận, sau đó Nghiêm Cơ Sơn không chút nghĩ ngợi lập tức bỏ chạy.
Có điều Mạnh Trường Thanh và Dương Bách Xuyên nháy mắt đã tới, làm sao có thể không nhận ra Nghiêm Cơ Sơn muốn chạy trốn.
Cũng đúng vào lúc này, Dương Vấn Thiên đã hoàn hồn hét lớn với Mạnh Trường Thanh: "Lão Mạnh, đừng để ông ta chạy trốn." Từ ban đầu chiến đấu chém giết Dương Vấn Thiên đã biết Dương gia và Nghiêm gia chủ động muốn chấm dứt.
Hôm nay nếu để Nghiêm Cơ Sơn trốn thoát chính là tai họa với Dương gia, có thể tưởng tượng nêu để Nghiêm Cơ Sơn tu vi Phân Thần cảnh sơ kỳ đỉnh phong bỏ trốn hôm nay, ông ta sẽ trốn trong bóng tối trả thù con cháu Dương gia, đến lúc đó phòng cũng không phòng được.
Dương Quốc Trung là đồ đệ của lão ta, lão ta lựa chọn đứng về phía đồ đệ của mình cũng đã biết rõ hậu quả, vì vậy tuyệt đối không thể tha cho hai huynh đệ Nghiêm gia. Nghiêm Tông Thanh đã bị Mạnh Trường Thanh và Dương Bách Xuyên gi ết chết, bây giờ còn thừa lại Nghiêm Cơ Sơn ba người liên thủ không đáng để lo.
Hôm nay hai huynh đệ Nghiêm Cơ Sơn Phân Thân cảnh một người cũng đừng hòng trốn, không phải Dương Vấn Thiên tàn nhẫn mà là trách nhiệm với gia tộc, càng là kinh nghiệm sinh tồn tu luyện hơn mấy ngàn năm qua.
"Sớm đoán được rồi, giao cho ta!" Mạnh Trường Thanh cũng biết rõ hậu quả nếu Nghiêm Cơ Sơn bỏ trốn, trả lời Dương Vấn Thiên.
Trong tay ông ta xuất hiện một tấm bùa chú da thú, phụt một tiếng phun một ngụm tinh huyết lên bùa chú.
Trong mắt Dương Bách Xuyên chỉ thấy đột nhiên Mạnh Trường Thanh ném bùa chú trong tay về phía Nghiêm Cơ Sơn ở cách đó hơn trăm thước, hơn nữa miệng thốt ra một tiếng: "Thiên Cương kết giới trận, phong tỏa thiên địa, khởi."
Vừa dứt lời, bùa chú của Mạnh Trường Thanh tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt, sau đó ánh sáng trắng nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.
Tốc độ của Nghiêm Cơ Sơn có nhanh hơn nữa thì dường như cũng không nhanh bằng ánh sáng bùng nổ từ bùa chú của Mạnh Trường Thanh.
Ầm một phát như mặt trời mọc, ánh sáng của bùa chú chỉ nháy mắt đã bắn hơn nghìn thước.
Lấy bùa chú của Mạnh Trường Thanh làm trung tâm, nghìn thước xung quanh biến thành một thế giới bị ánh sáng trắng bao phủ.
"Ầm!"
Nghiêm Cơ Sơn chạy trốn ở xa như đụng đầu vào bức tường bị ánh sáng trắng bắn ngược trở lại.
Chính là bị kết giới bùa chú của Mạnh Trường Thanh ngăn cản.
Dương Bách Xuyên không lấy làm lạ về việc Mạnh Trường Thanh có thể thi triển bùa chú kết giới, dù sao Mạnh Trường Thanh cũng được xưng là trận tiên.
Chỉ chớp mắt Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên đã một trái một phải xuất hiện cách Nghiêm Cơ Sơn mười thước.
Mà Dương Bách Xuyên thì đứng phía trước cách Nghiêm Cơ Sơn hai mươi thước.
Ba người tạo thành chữ hình (型) bao vây Nghiêm Cơ Sơn.
Nghiêm Cơ Sơn mặt mày u ám nhìn Dương Vấn Thiên nói: "Dương Vấn Thiên, ông đúng là không niệm tình xưa, muốn đuổi tận giết tuyệt lão phu sao?"
Sau khi bị kết giới ngăn trở không chạy được, Nghiêm Cơ Sơn lạnh lùng nói với Dương Vấn Thiên.
Dương Vấn Thiên nhìn Nghiêm Cơ Sơn đáp: "Tình hình hiện tại cần gì phải nói nhảm, sớm muộn gì hai nhà chúng ta cũng sẽ có một ngày như vậy, bản thân Nghiêm Cơ Sơn ông phải tận thôi."
"Ha ha ha!"
Nghiêm Cơ Sơn cười điên cuồng.