Cũng không trách Nghiêm Tông Thanh khiếp sợ, thật sự lúc này lượng linh khí hội tụ trong thân thể của Dương Bách Xuyên vô cùng kh ủng bố.
Khi một tu sĩ đột phá tu vi đều sẽ có cảnh tượng linh khí thiên địa chui vào, đây là một khen thưởng thiên đạo tặng cho người tu chân.
Người có thiên phú cực cao thường có thể mượn dùng linh khí trong thiên địa để củng cố tu vi, thậm chí có thể tiến thêm một bước.
Ở trong mắt Nghiêm Tông Thanh, sau khi đột phá, Dương Bách Xuyên là người đầu tiên ông ta cảm thấy tốc độ cắn hút linh khí thiên địa khủ ng bố như vậy. Chỉ thấy linh khí thiên địa xung quanh Dương Bách Xuyên điên cuồng chui vào thân thể hắn, giống như đang nuốt chửng một đại dương.
Điều này làm trong lòng Nghiêm Tông Thanh vô cùng run sợ.
Một sự bất an chưa bao giờ có xuất hiện trong lòng ông ta.
Xích Diễm Huyết Long lúc nãy chính là yêu hồn trong pháp bảo cây quạt mà ông ta dùng huyết hiến tế, đó chính là thần thông chiến kỹ mạnh nhất của ông ta, vốn dĩ cho rằng có thể nắm chắc g iết chết Dương Bách Xuyên, ai biết đến giây cuối cùng tiểu tử này có thể đột phá?
Bị Dương Bách Xuyên dùng một kiếm gi ết chết yêu hồn cường đại phong ấn trong cây quạt, Nghiêm Tông Thanh bị phản phệ mạnh. Không cần biết là yêu hồn trong pháp bảo hay yêu hồn nuôi dưỡng trên người, đều dựa vào huyết tế liên kết với thần hồn của bản thân, một kích phản phệ này làm Nghiêm Tông Thanh không kịp chống đỡ.
Phun ra một ngụm máu, nghiêm trọng hơn vết thương phản phệ của thần hồn, hiện tại bản thân ông ta là phân thân, lấy thần hồn là chủ, khi thần hồn bị thương nặng, ông ta cũng bị thương nặng theo.
Điều duy nhất ông ta không nghĩ đến là Dương Bách Xuyên sẽ đột phá ở thời điểm quan trọng.
Dương Bách Xuyên không biết suy nghĩ trong lòng phân thân của Nghiêm Tông Thanh, sau khi dùng một kiếm chém giết Huyết Long của Nghiêm Tông Thanh, hắn cảm thấy rất thoải máu.
Cuối cùng cũng làm phân thân của lão già này phun máu.
Sau khi đột phá, cộng thêm lượng linh khí khổng lồ của thiên địa, vết thương trên người nhanh chóng khôi phục, lúc vận chuyển công pháp trong cơ thể vô cùng dễ dàng thoải mái, làm Dương Bách Xuyên không nhịn được ngửa mặt lên trời thét dài.
“A ~”
Toàn thân từ trong ra ngoài tràn ngập lực lượng.
Lần này hắn biết mình đã có tư cách chiến một trận với cường giả Phân Thần cảnh.
Ở trận chiến lúc trước, nếu không đó chỉ là một hóa thân ngoài của Nghiêm Tông Thanh, nếu không phải chính mình dùng hết thủ đoạn trên người, nếu không có kiếm kỹ Hắc Liên cường đại và tốc độ của Chỉ Xích Thiên Nhai Công, các phương diện cộng lại với nhau mới miễn cưỡng có tư cách bị đánh.
Đổi lại người bình thường đã chết 800 lần.
Giờ thì tốt rồi, Dương Bách Xuyên vô cùng hiểu rõ tình huống tu luyện của bản thân, lúc này hắn có tin tường có thể đánh ngang sức ngang tài với phân thân của Nghiêm Tông Thanh.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của phân thân của Nghiêm Tông Thanh, Dương Bách Xuyên mỉm cười, lạnh lùng nói: “Lão già chết tiệt, bây giờ đến lượt ta, lúc trước đã làm ngươi đánh thoải mái rồi, lần này ta sẽ tiễn ngươi về tây thiên.”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên giơ kiếm chém ra, mang theo linh khí thiên địa hội tụ đến từ bốn phương tám hướng, đây cũng là sức mạnh thiên địa sau khi hắn đột phá tu vi, chém ra một kiếm kỹ Hắc Liên, một hóa hai.
Sau khi đột phá, Dương Bách Xuyên phát hiện uy lực của kiếm kỹ Song Hắc Liên không phải giống như 1+1=2, nó đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Phía đối diện, sắc mặt của phân thân của Nghiêm Tông Thanh biến đổi, ông ta cảm nhận được uy lực của kiếm kỹ Dương Bách Xuyên thi triển đã tăng gấp mấy lần, cuối cùng cũng có chút hoảng loạn, vội vàng phất tay, di chuyển cây quạt, chẳng qua yêu hồn trong pháp bảo đã bị Dương Bách Xuyên tiêu diệt, lúc này ông ta chỉ phát ra ngọn lửa cường đại.
Nhìn như hung mãnh, nhưng bởi vì bên trong ngọn lửa không có yêu hồn nên uy lực không đủ lớn, ra tay xong phân thân của Nghiêm Tông Thanh nhanh chóng lùi về sau.
Rất nhanh, kiếm kỹ Song Hắc Liên của Dương Bách Xuyên và ngọn lửa của ông ta va chạm vào nhau.
“Rầm rầm ~”
Trong tiếng nổ nặng nề, hai đóa hoa sen vỡ nứt, ngọn lửa của Nghiêm Tông Thanh biến mất, ngay sau đó hoa sen đen nổ tung ra 24 cánh hoa, lao về phía phân thân của Nghiêm Tông Thanh như sao băng rơi xuống.
Lúc này dù là tốc độ hay uy lực của cánh sen đen đều đã tăng lên một mảng lớn, dưới sự khống chế của Dương Bách Xuyên, nó chợt lóe lên rồi biến mất trên người phân thân của Nghiêm Tông Thanh.
“Không… Không… A ~”