Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2232




Có phải hay không cũng muốn đánh luôn bà già này? Hay là từ đường Dương gia không có tiền bối của Nghiêm gia gả đến? Mạnh mẽ xông vào từ đường Dương gia, không chỉ kinh động đến tổ tông Dương gia, còn có tổ tiên Nghiêm gia, các ngươi giỏi thật ~  

Cũng không sợ bị người chê cười? Đừng quên ở trên địa giới hang ổ thổ phỉ này không chỉ có tứ đại gia tộc, từ cổ chí kim tứ đại gia tộc đều ôm đoàn sưởi ấm mới có thể kéo dài sống sót ở chỗ này. Các ngươi càng sống càng hồ đồ, nếu hôm nay các ngươi đua ngươi chết ta sống, tin hay không ngày mai sáu thế lực khác có thể liên hợp lại hoàn toàn diệt hai nhà Dương Nghiêm?”  

Lão thái quân càng nói càng tức giận, chửi ầm lên.  

Nhưng huynh đệ Nghiêm gia không dám cãi lại, bởi vì tiểu cô tổ nói không sai.  

Nghĩ lại cũng đúng, hôm nay nếu hai nhà thật sự muốn chém giết lẫn nhau, chắc chắn mấy thế lực lớn khác ở hang ổ thổ phỉ nhân lúc hôi của xông vào, từ trước đến nay mối quan hệ giữa mười thế lực lớn ở hang ổ thổ phỉ chưa bao giờ yên ổn.  

Tính lên tứ đại gia tộc bọn họ là bên yếu nhất trong số các thế lực.  

Chân chính cường đại chính là sáu gia tộc khác, bọn họ là một thế lực liên hợp khác.  

Sau khi nghĩ đến đây, huynh đệ Nghiêm gia cũng không dám nói gì nữa.  

Sau khi lão thái quân mắng xong, tâm tình bình phục một chút, nhìn huynh đệ Nghiêm gia, nói: “Các ngươi về trước đi, chuyện này ta sẽ làm chủ, sẽ làm Dương gia cho Nghiêm gia một câu trả lời, được không?”  

“Mọi chuyện nghe tiểu cô tổ làm chủ.” Nghiêm gia huynh đệ nào dám nói gì, bởi vì sự xuất hiện của Mạnh Trường Thanh, bọn họ đã không tính toán ra tay, hiện tại tiểu cô tổ xuất hiện coi như cho bọn họ một cái bậc thang, tất nhiên sẽ đồng ý, hơn nữa để tiểu cô tổ làm chủ, chắc chắn sẽ cho Nghiêm gia một câu trả lời thỏa đáng, truyền ra ngoài cũng không mất mặt mũi.  

“Được rồi, tan đi.” Lão thái quân phất tay nói.  

Nghiêm Cơ Sơn và Nghiêm Tông Thanh dẫn đệ tử Nghiêm gia rời đi, không chút do dự, Dương Bách Xuyên rất rõ ràng điểm này, nơi này có hơn nửa nguyên nhân là Mạnh Trường Thanh ra ngoài hù người, nếu không loại gia tộc tu chân cỡ này, đã cách vài thế hệ, sao có thể dễ dàng bỏ chạy chỉ bằng lớp người già đã gả ra ngoài?  

Tất nhiên lời nói của lão thái quân cũng không sai, chỉ cần huynh đệ Nghiêm gia không ngốc đều có thể suy nghĩ cẩn thận.  

Nhưng lúc Nghiêm Tông Thanh rời đi, ánh mắt tạm dừng ở trên người hắn vài giây, ngoài ý muốn sâu xa, hình như là ánh mắt ta nhớ kỹ tiểu tử nhà ngươi.  

Điều này làm Dương Bách Xuyên vô cùng kỳ quái, trong lòng nói thầm, CMN ta chưa từng gặp ngươi, đừng nói đắc tội ngươi, đến mức nhìn ta như vậy?  

Cũng không quá để ý, nhưng không nghĩ đến sau này khi gặp lại, hắn và Nghiêm Tông Thanh thật sự có chút quan hệ, tất nhiên đây là chuyện sau này.  

Chờ người của Nghiêm gia rời đi, lão thái quân cũng thuyết giáo Dương Vấn Thiên một đợt, đơn giản là làm Dương Vấn Thiên nghĩ cách cho Nghiêm gia một thể diện, cũng không làm Dương Vấn Thiên giao Dương Quốc Trung cho Nghiêm gia.  

Từ điểm này xem ra lão thái quân đều không hướng về nhà mẹ đẻ, mọi việc đều đứng suy xét ở lập trường Dương gia.  

Sau khi dặn dò vài câu, lão thái quân nói: “Nhanh chóng xử lý chuyện này, đừng để Nghiêm gia nắm không bỏ, hiện tại bà già này là lão thái quân của Dương gia, không phải Nghiêm gia. Hôm nay bọn họ có thể cho mặt mũi, hơn nữa là vì vị Mạnh đạo hữu này, mặt khác coi trọng đồ đệ của ngươi, đừng đi đến cấm địa Nghiêm gia.  

Nơi đó cũng không phải là địa bàn của Nghiêm gia, theo ta được biết đó là một nơi thượng cổ, nghe đồn rằng tổ tiên của Nghiêm gia có cao thủ đi vào nhưng đều chết ở trong đó. Đó chính là một nơi đại hung, khả năng bên trong có yêu thú hoang dã tồn tại, đi vào chỉ có một cái chết, vì vậy tổ huấn của Nghiêm gia hạ lệnh đóng cửa.  

Cũng có khả năng bí mật của Nghiêm gia ở trong đó, dù sao không cần đi, không có chỗ tốt, nói không chừng mạng nhỏ cũng ném ở bên trong, biết chưa?”  

“Cẩn tuân mệnh lệnh của lão tổ…”  

Dương Vấn Thiên cung kính nói.  

Chờ lão thái quân rời đi, Dương Vấn Thiên cũng hạ lệnh làm con cháu Dương gia giải tán, sau một lúc cuối cùng phong ba không lớn không nhỏ cũng được hóa giải.  

Giữa sân chỉ còn lại Dương Vấn Thiên, Mạnh Trường Thanh và Dương Bách Xuyên.  

Dương Vấn Thiên nhìn Mạnh Trường Thanh, hỏi: “Lão Mạnh, ngươi… Hơi thở vẫn không thích hợp, cổ trùng trong cơ thể vẫn chưa được loại bỏ đúng không?”  

Mạnh Trường Thanh nghe vậy sửng sốt, nở nụ cười khổ, ông ta biết đã bị Mạnh Trường Thanh nhìn thấy, cũng không giấu giếm, gật đầu nói: “Còn cần một ít thời gian, nhưng không phải vấn đề lớn.”  

“Haizz, nếu năm đó không phải vì ta, ngươi cũng không đến mức như này.” Dương Vấn Thiên áy náy nói.  

Mạnh Trường Thanh xua tay nói: “Đều là chuyện quá khứ, hiện tại ta cũng coi như nhờ họa được phúc. Không nói nữa, đến đến đến, ta giới thiệu cho ngươi, đây là môn chủ nhà ta - Dương Bách Xuyên. Lần này ta hù dọa người là chủ ý môn chủ nghĩ ra được, nói đi nói lại ngươi phải cảm ơn môn chủ nhà ta mới đúng, ha ha.”

“Môn chủ?”  

Nghe thấy Mạnh Trường Thanh giới thiệu, Dương Vấn Thiên ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Dương Bách Xuyên. Ở trong mắt ông ta, Dương Bách Xuyên là một tu sĩ Xuất Khiếu hậu kỳ, tu vi này đặt ở nơi khác đều không yếu.  

Nhưng ở trong mắt cường giả Phân Thần cảnh sơ kỳ Dương Vấn Thiên, tu vi này không tính cao.