Bởi thế ông ta đứng dậy nói với Dương Bách Xuyên: "Vô Diện huynh đệ, quyền hạn của lão hủ có hạn, giá trị giao dịch lần này quá lớn, xin ngươi hãy đợi một chút, lão hủ cần phải xin chỉ thị từ bên trên, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Tiền chủ sự cứ thoải mái, ta sẽ chờ." Dương Bách Xuyên cũng biết bốn mươi tám vạn không phải là một con số nhỏ đối với bất kỳ thế lực nào, vậy nên hắn cũng hiểu cho Tiền Kim Ngôn, ngỏ ý rằng mình sẽ chờ.
Đợi sau khi Tiền Kim Ngôn rời khỏi đây, Mạnh Trường Thanh vẫn luôn đứng ở sau lưng Dương Bách Xuyên lo lắng nói: "Môn chủ, có phải ngài sơ ý quá rồi không? Giao dịch quá nhiều trong một lần sẽ bị người ta theo dõi, tại châu Tây Sơn này đan dược vẫn luôn là hàng hoá khan hiếm, đặc biệt là đan Chân Khí có phẩm cấp cao như này thì lại càng hiếm hơn, dù có ra giá cũng chẳng có ai bán. Tuy rằng điện Mạo Hiểm có uy tín nhưng vẫn khó tránh khỏi sẽ có người thầm nổi lòng tham."
Nghe Mạnh Trường Thanh nói vậy, Dương Bách Xuyên ngẫm lại cũng cảm thấy có lý. Trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc dùng đan dược đổi lấy linh thạch tu sửa tông môn cho Vân Môn, không hề nghĩ quá sâu xa, không nghĩ tới triết lý “càng nhiều tiền càng nên khiêm tốn”.
Đúng là hắn lấy một phát ra lô đan dược trị giá bốn mươi tám vạn linh thạch trong một lần như vậy, tất nhiên sẽ khiến cho một vài người nhòm ngó. Phải biết rằng nơi này chính là thế giới kẻ mạnh là vua, chỗ mà hắn đang ở lại còn là nơi hỗn loạn nhất trong năm châu lục thuộc lãnh thổ Sơn Hải Giới - châu Tây Sơn, đúng là sẽ không tránh khỏi việc sẽ bị người theo dõi.
"Đúng là ta tính toán không kỹ, nhưng mà chuyện đã đến nước này rồi thì cũng đành vậy. Sau khi giao dịch hoàn tất chúng ta hãy mau mau trở về, nơi này là vương thành Mạo Hiểm không phải hang ổ thổ phỉ nên dù có thèm đến đỏ mắt, cũng sẽ chưa đến mức dám động thủ." Dương Bách Xuyên nói với Mạnh Trường Thanh.
"Cũng phải, dù sao khu vực cấm phía Nam của chúng ta cách vương thành Mạo Hiểm cũng không xa, đúng là nên trở về sớm." Mạnh Trường Thanh ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng. Ông ta không phải một người đến từ bên ngoài không quen với Sơn Hải Giới giống như Dương Bách Xuyên, ông ta là một “tấm chiếu trải đời” đã đi khắp chốn trong Sơn Hải Giới, thấy qua rất nhiều việc đời rồi thì lòng người.
…
Sau khoảng mười mấy phút, Tiền Kim Ngôn cung kính dẫn theo một ông lão đi đến, tuổi chừng sáu mươi, cặp mắt hình tam giác nheo lại, vừa bước vào đã đánh giá Dương Bách Xuyên. Ông ta cũng không thèm che giấu thở toàn thân, theo cảm giác của Dương Bách Xuyên thì người này có tu vi Xuất Khiếu Cảnh đại viên mãn.
Ông ta mặc một bộ trường bào màu trắng viền vàng, trước ngực có một huy hiệu biển sao mênh mông, Dương Bách Xuyên biết đây là huy hiệu mà túc lão của điện Mạo Hiểm mới có.
Hắn đã từng nghe Trịnh Nho Nhã nhắc tới chuyện này rồi.
Ông lão tầm sáu mươi tuổi ở trước mặt này chắc chắn là một trong mười đại túc lão của điện Mạo Hiểm.
Trịnh Nho Nhã từng nói, điện Mạo Hiểm có mười đại túc lão, trong đó Trịnh Diêm Vương - gia gia của nàng chính là túc lão thứ nhất, cũng là tu vi Phân Thần Cảnh, túc lão thứ ba Viên Thiên Cương cũng là tu vi Phân Thần Cảnh, túc lão thứ chín là tu vi Phân Thần Cảnh, ba người này chính là ba đại túc lão trụ cột của điện Mạo Hiểm. Mà bên cạnh mỗi người sẽ lại có các túc lão khác đi theo ủng hộ.
Trước đó Tiền Kim Ngôn từng nói ông ta là người của túc lão thứ chín, vậy thì ông lão xuất hiện lúc này hẳn là túc lão thứ chín rồi.
Quả nhiên sau khi bước vào trong phòng, Tiền Kim Ngôn lập tức chỉ vào Dương Bách Xuyên rồi nói với ông già đó: "Sư thúc, vị này chính là Vô Diện."
Tiếp theo ông ta lại giới thiệu cho Dương Bách Xuyên: "Vô Diện huynh đệ, vị này chính là Túc lão thứ mười của điện Mạo Hiểm - Tiền Bất Hoán, cũng là sư thúc của ta, giao dịch lần này sẽ do sư thúc của ta phụ trách thảo luận chi tiết với ngươi."
Dương Bách Xuyên gật đầu ôm quyền nói: "Bái kiến Tiền đạo hữu."
"Hừ!" Tiền Bất Hoán cực kỳ khó chịu với một tiếng “đạo hữu” của Dương Bách Xuyên. Ông ta đường đường là Túc lão thứ mười của điện Mạo Hiểm, Dương Bách Xuyên ở trong mắt ông ta chỉ là một tiểu bối có tu vi Xuất Khiếu Cảnh sơ kỳ thôi, lấy tư cách gì để xưng đạo hữu với ông ta chứ?
Nhưng ông ta lại không biết rằng Dương Bách Xuyên đang là thân xác con rối, vì để bớt gây chú ý hắn đã áp chế tu vi xuống Xuất Khiếu Cảnh sơ kỳ.
Nhưng Tiền Bất Hoán lại không nghĩ nhiều như vậy, ở trong mắt hắn thì dù Dương Bách Xuyên có cảnh giới tu vi ngang với ông ta thì vẫn phải tuân theo quy củ gọi ông ta một tiếng túc lão, đường đường là túc lão của điện Mạo Hiểm sao có thể đánh đồng với tu sĩ tầm thường được?
"Tiểu bối ngươi không hiểu quy củ à? Người không biết cứ hễ là khách Mạo Hiểm thì đều phải hành đại lễ với túc lão Mạo Hiểm sao?" Tiền Bất Hoán lạnh nhạt mở miệng, vừa nói vừa tự ngồi xuống trước, nhìn Dương Bách Xuyên một cách trịch thượng.
Dương Bách Xuyên nghe Tiền Bất Hoán nói vậy, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội.
Con mẹ nó chứ, lão tử tới đây để làm ăn buôn bán, không phải tới nhận ông lớn cụ lớn.
Bà mẹ nó, lời này của ngươi là có ý gì?
Bà mẹ nó, ông đây tới đây để làm ăn, không phải tới để nhìn sắc mặt của ngươi.
Đừng thấy Tiền Bất Hoán là Túc lão thứ mười của điện Mạo Hiểm, Dương Bách Xuyên lại chẳng thèm để vào mắt chút nào. Ngay cả Viên Thiên Cương hắn cũng đạp dưới lòng bàn chân chứ đừng nói tới Tiền Bất Hoán.
Xuất Khiếu Cảnh đại viên mãn thì đã sao?
Chọc giận ông đây thì ông đây sẽ xử chết ngươi.
Cũng đâu phải là không xử được.