Quả nhiên như Mạnh lão đầu nói, cổ trùng to bằng ngón tay cái đang liên tục cắn nuốt chân khí trong Nguyên Anh của ông ta, từ khí tức thì cảm giác nó rất cường đại.
Hắn không tin, lại duỗi linh thức về phía cổ trùng thử thăm dò.
Bỗng nhiên một giây sau, sức mạnh linh thức của hắn bị cổ trùng kia cắn nuốt một ngụm, Dương Bách Xuyên hoảng sợ vội vàng cắt đứt tia linh thức thả vào trong cơ thể Mạnh lão đầu, trong lòng hít một hơi thật sâu.
Quả nhiên đối phương không nói dối, xem ra tất cả đều là sự thật.
"Thế nào, ta không lừa ngươi chứ?" Giọng điệu Mạnh lão đầu tràn ngập chua xót.
Dương Bách Xuyên hoảng hốt, dựa theo phỏng đoán của hắn, hẳn cổ trùng trong cơ thể Mạnh lão đầu cũng là dị chủng như linh trùng Nhân Diên của hắn.
Tu vi thật sự của ông ta đã đạt tới cấp bậc Phân Thần Cảnh sơ kỳ, đặc biệt kh ủng bố.
Gần ngàn năm qua, linh khí Mạnh lão đầu hấp thu được đều cung cấp cho cổ trùng trong đan điền hết rồi, hơn nữa tu vi của ông ta có thể dừng lại ở Nguyên Anh sơ kỳ là một kỳ tích. Đúng như Mạnh lão đầu nói, sớm muộn gì cũng có một ngày ông ta sẽ chết, bị cổ trùng trong đan điền hút khô.
Dương Bách Xuyên lắc đầu, đồng tình nhìn ông ta: "Mạnh lão đầu, ông yên tâm, ông đã gia nhập Vân Môn, ta là môn chủ sẽ nghĩ mọi cách giúp đỡ, không thể để đường đường một trận tiên như ông lại bị một con cổ trùng cắn nuốt."
"Đa tạ ý tốt của môn chủ, đáng tiếc ta không cứu được, cổ trùng trong đan điền là thứ ta dính phải trong trận pháp thượng cổ, muốn tiêu diệt nó khó như lên trời." Mạnh lão đầu gia nhập Vân Môn bởi vì xem trọng điểm đặc biệt không giống người thường của Dương Bách Xuyên, đồng thời tìm cho bản thân một cơ duyên. Về phần cổ trùng trong đan điền, ông ta cũng bất đắc dĩ lắm rồi, có thể diệt được thì diệt, không được thì nhận mệnh thôi.
Cảm nhận được vị đắng chát trong lời Mạnh lão đầu, Dương Bách Xuyên nghiêm túc nói: "Ta không nói giỡn, tuy rằng cổ trùng trong đan điền ông rất cường đại nhưng trên người ta còn có dị trùng lợi hại hơn cả cổ trùng, là vua của mọi loại trùng. Có lẽ hiện tại nó vẫn chưa đối phó được cổ trùng trong đan điền của ông nhưng chờ dị trùng trên người ta trưởng thành, nhất định sẽ có rất nhiều cơ hội."
Mạnh lão đầu nghe thấy Dương Bách Xuyên nói vậy, toàn thân ông ta run lên khe khẽ. Ông ta không nhìn thấu được Dương Bách Xuyên, cho rằng Dương Bách Xuyên không giống người thường, ông ta quyết định cho bản thân một cơ hội thử may mắn, lỡ may Dương Bách Xuyên có cách cứu mình thật thì sao?
Rốt cuộc lúc trước ông ta có nghe đồn Dương Bách Xuyên là một đại yêu của thành Yêu Quang, hơn nữa còn mất tích một cách bí ẩn, sau lại nghe đồn người đứng sau lưng Dương Bách Xuyên là sứ giả biên giới của Sơn Hải Giới - Hóa Thê Lương. Mạnh lão đầu, hoặc là nói Mạnh Trường Thanh cũng biết Hóa Thê Lương sẽ không cần một người kém cỏi. Nếu Hóa Thê Lương đứng sau lưng Dương Bách Xuyên có thể ra tay cứu người thì có lẽ sẽ có cơ hội.
Hiện tại Dương Bách Xuyên nói dị trùng trên người hắn cũng có khả năng loại bỏ cổ trùng, điều này khiến cho Mạnh lão đầu thầm loé lên một tia hy vọng trong lòng. Chung quy thì làm gì có ai lại muốn chết chứ, Đông Trận Tiên của ông ta cũng không ngoại lệ.
"Môn... Môn chủ... Thật vậy chăng?" Mạnh lão đầu kích động hỏi.
"Chuyện này ta lừa ông làm gì, ta có nói nếu ông đã là người của Vân Môn ta, ta sẽ tự nghĩ cách, sẽ không để ông chết. Ông đến gần đây nhìn xem Trùng Tử - linh trùng mặt người mà ta đã nhắc đến. Chính là trùng vương của các loại trùng, chỉ cần Trùng Tử tiến hóa thêm một lần nữa, chắc sẽ có biện pháp loại bỏ cổ trùng bên trong đan điền của ông thôi."
Khi đang nói chuyện, Dương Bách Xuyên cầm lấy Trùng Tử ở trên đầu đưa cho Mạnh lão đầu xem.
"Ui cha, chủ nhân có thể nhẹ tay chút được không, người ta đang ngủ đó?" Trùng Tử nói tiếng người, đầy miệng oán giận.
Mạnh Trường Thanh được mở mang tầm mắt. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một con sâu có thể nói tiếng người, ngày trước cũng từng thấy Trùng Tử ở trên đầu Dương Bách Xuyên nhưng nó lại không có bất kỳ hơi thở gì, Mạnh Trường Thanh còn tưởng rằng nó chỉ là cái kẹp tóc.
Không ngờ nó lại là một con dị trùng.
"Trùng Tử, trong đan điền của Mạnh lão đầu có một con cổ trùng, ngươi có cách giải quyết nào không?" Dương Bách Xuyên hỏi.
"Phải xem qua mới biết được, đợi ta quan sát kỹ rồi hẵng nói." Trùng Tử nói xong, vèo cái hoá thành một tia sáng trắng bay về phía cánh tay của Mạnh lão đầu, biến mất trong nháy mắt. Nó trực tiếp chui vào trong cơ thể của Mạnh Trường Thanh.
"Chuyện này..." Mạnh Trường Thanh khiếp sợ, đan điền đã có một con cổ trùng khiến ông ta sống không bằng chết rồi, hiện tại lại thêm một con nữa chui vào, ông ta không thấy sợ mới là lạ.
"Mạnh lão đầu cứ thả lỏng đi, Trùng Tử sẽ không xằng bậy đâu." Dương Bách Xuyên cười giải thích.
"Cũng chỉ mong là vậy." Mạnh Trường Thanh cười khổ, không làm như vậy thì cũng chẳng còn cách nào nữa, ông ta không đắc tội với Trùng Tử của Dương Bách Xuyên, cảm giác cũng vô cùng kỳ quặc. Điều này khiến cho Mạnh Trường Thanh âm thầm loé lên một tia hy vọng trong lòng.
Có lẽ Trùng Tử của Dương Bách Xuyên thật sự có thể mang đến niềm vui bất ngờ cho ông ta cũng nên?
Tuy rằng Dương Bách Xuyên vừa an ủi Mạnh Trường Thanh không cần phải hoảng sợ, nhưng thật ra trong lòng hắn cũng thấp thỏm, cảm thấy lo cho Trùng Tử. Hắn thầm than Trùng Tử quá lỗ m ãng, hơi thở của con cổ trùng trong cơ thể Mạnh Trường Thanh ngang ngửa với tu vi Phân Thần Cảnh, nó tùy tiện chui vào xem xét như vậy, lằng nhằng là ăn thiệt ngay, thậm chí còn chẳng kịp nhắc nhở nữa ấy chứ.
Hai người vừa dứt lời, một tia sáng trắng bay ra khỏi cơ thể của Mạnh Trường Thanh, đúng là Trùng Tử.
Dương Bách Xuyên vốn tưởng rằng Trùng Tử sẽ bị dọa sợ nhảy dựng, không ngờ sau khi Trùng Tử chui vào cơ thể của Mạnh Trường Thanh quan sát xong, trên gương mặt bé tí tẹo teo của Trùng Tử lại là vẻ kinh ngạc kích động.