Nhưng nhìn hai tròng mắt chứa đầy vẻ phức tạp và chua xót của Mạnh lão đầu, Dương Bách Xuyên nhìn ra ông ta đang rất nghiêm túc, cuối cùng hắn đành nói: "Ta tin."
Từ ánh mắt của Mạnh lão đầu, nhất định trong này có ẩn giấu chuyện gì đó.
"Môn chủ, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." Mạnh lão đầu nói.
Giờ phút này, khí tức cả người ông ta đều thay đổi, trở nên ung dung trầm ổn, đồng thời còn mang theo cảm giác không thể miêu tả bằng lời.
Dương Bách Xuyên gật đầu: "Được, vậy thì kể ta nghe câu chuyện của ông đi."
"Lại nói tiếp, đều là chuyện xưa cả, không phải ta khoe khoang mà ta biết nếu mình không nói sẽ không lấy được sự tin tưởng của ngươi." Mạnh lão đầu than thở.
Dương Bách Xuyên không ngắt lời ông ta, im lặng lắng nghe chuyện xưa của đối phương.
"Người đời đều biết ta và Tây trận ma Dương Vấn Thiên như nước với lửa nhưng đó chỉ là mặt ngoài mà thôi, thật ra mỗi lần chúng ta gặp mặt đều mắt cao hơn đầu, không ai phục ai, thường xuyên so đấu trận pháp, từ từ chúng ta trở thành tri kỷ, oan gia. Có một ngày chúng ta nhận được tin một di tích trận pháp thượng cổ xuất hiện tại một vùng hoang vu nào đó, cả hai liền hẹn nhau cùng tiến vào..."
Lúc nói đến đây, trong giọng Mạnh lão đầu tràn ngập chua xót, phải dừng lại một lát mới tiếp tục nói: "Lúc ấy chúng ta đều đã luyện thành Nguyên Anh đại viên mãn, hơn nữa còn là loại người kiêu ngạo bất khuất, không sợ hãi cái gì.
Kết quả lần đấy đã gặp phải nguy hiểm chưa từng có trước nay, trận pháp thượng cổ kia phức tạp và cường đại vượt quá sức tưởng tượng, bọn ta ở trong đó mấy chục năm mới có thể đi ra, tu vi của ta cũng tụt xuống đến Nguyên Anh sơ kỳ, từ nay về sau không thể tiến lên một bước.
Bọn ta kích phát một trận pháp thượng cổ, lúc chạy ra ngoài thì phá vỡ trận pháp, ta đỡ giúp Dương Vấn Thiên công kích của cổ trùng để ông ta bày Truyền Tống Trận thì mới sống sót được. Thế nhưng cũng từ lần đó, trong đan điền của ta bị một con cổ trùng đến từ trận pháp thượng cổ đóng chiếm.
Bao nhiêu năm qua mặc kệ ta hấp thu bao nhiêu linh khí đều bị ẩn nấp ở đan điền cổ trùng cắn nuốt, đây cũng là nguyên nhân tu vi ta nhiều năm như vậy không tiến vào mảy may, cũng nghĩ tới hết thảy biện pháp bất kể là luyện hóa hay là ngoại lực trừ trừ, đều không có cách nào đem cổ trùng chiếm cứ đan điền ta xua đuổi ra ngoài.
Không chỉ như thế, nếu ta không hấp thu linh khí vào đan điền cho cổ trùng, nó sẽ đói khát ăn Nguyên Anh của ta, mỗi lần bị cắn xé thần hồn đều đau nhức không chịu nổi.
Có thể nói gần ngàn năm qua ta hoàn toàn bị cổ trùng khống chế, hiện tại không khác gì con rối biết đi. Nhiều năm như vậy, cổ trùng đã hoàn toàn đóng chiếm trong đan điền ta, nếu không đoán chừng tu vi của ta đã đạt tới Phân Thần Cảnh.
Sở dĩ hôm nay nói ra những lời này là vì muốn tìm một hoàn cảnh yên bình để tu luyện, ta đi khắp Sơn Hải Giới mấy năm qua là vì tìm cách lấy cổ trùng đóng chiếm đan điền ra. Kiểu nào cũng từng thử rồi nhưng mặc kệ lực lượng cường đại nào tiến vào đều bị cổ trùng cắn nuốt sạch sẽ.
Nghiệt súc kia quá yêu dị, cũng không biết là loại tồn tại gì, ta cũng bó tay không có cách nào giải quyết nó. Ta cảm giác cuối cùng sẽ có một ngày, khi nó hấp thu đủ linh khí trong đan điền hoặc tu vi đạt tới trình độ nhất định nào đó, lúc ấy sẽ là ngày chết của Mạnh lão đầu ta.
Vì thế ta cũng nhận mệnh, hiện tại đành tránh ở đây tu luyện, trải qua những ngày tháng yên bình, có thể gặp được môn chủ hai lần cũng xem như là duyên phận giữa chúng ta. Giờ đây trở thành một phần tử của Vân Môn, ở lại Vân Môn hết nửa đời sau cũng là một lựa chọn không tồi.
Hiện giờ môn chủ muốn tìm người chữa trị truyền tống trận, cũng chỉ có Dương Vấn Thiên mới có thể làm được, nếu không phải năm đó nhờ ta đỡ công kích của cổ trùng giùm Dương Vấn Thiên thì chắc hẳn hôm nay nó đang nằm trong đan điền của ông ta mới đúng, vì vậy ông ta nợ ta một nhân tình.
Nếu môn chủ muốn gặp Dương Vấn Thiên, Mạnh lão ta có thể đi cùng, người khác khó thể mời ông ta rời núi nhưng ta có thể. Thật ra ta tự mình đi cũng được, chẳng qua sào huyệt của ông ta giăng đầy trận pháp, không tới Xuất Khiếu Cảnh thì không vào được. Vì vậy phiền môn chủ đi cùng ta, nhất định Dương Vấn Thiên sẽ cho ta mặt mũi."
Trong lòng Dương Bách Xuyên đầy khiếp sợ, nếu như Mạnh lão đầu nói thật, vậy hắn nhặt được bảo bối rồi.
Mạnh Trường Thanh được xưng là trận tiên, am hiểu trận pháp công kích, nếu Vân Môn có một người như trận tiên tồn tại thì những vấn đề trước mắt đều sẽ giải quyết dễ dàng.
Tuy Dương Bách Xuyên cũng học trận pháp nhưng lại không chuyên sâu, hơn nữa hắn còn muốn làm rất nhiều việc, sao có thể mỗi ngày đều suy nghĩ cách bày trận?
Mạnh lão đầu là Mạnh Trường Thanh?
Dựa theo lời đối phương nói, đan điền của ông ta bị một con cổ trùng chiếm đoạt, như vậy tính ra Mạnh lão đầu cũng là người đáng thương.
Mặc kệ sự thật thế nào, Dương Bách Xuyên vẫn muốn xác nhận một chút, nếu như trong đan điền Mạnh lão đầu thật sự có cổ trùng, như vậy ông ta chính là Đông trận tiên Mạnh Trường Thanh thật.
"Mạnh lão đầu, ta có thể xem tình huống bên trong đan điền của ông không?" Dương Bách Xuyên ngẫm một hồi vẫn hỏi.
"Không có việc gì, môn chủ cứ việc xem xét." Đương nhiên Mạnh lão đầu cũng biết Dương Bách Xuyên không có khả năng chỉ nghe lời ông ta một lần đã tin tưởng nên đồng ý rất sảng khoái.
Dò xét đan điền của người khác là điều cấm kỵ trong giới tu sĩ, bởi vì nơi này là căn cơ của mỗi tu sĩ, không thể tùy tiện cho người khác xem.
Được Mạnh lão đầu cho phép, Dương Bách Xuyên không khách khí, thả linh thức vào trong đan điền của ông ta.
Khi linh thức của Dương Bách Xuyên tiến vào đan điền Mạnh lão đầu, hắn chỉ thấy đan điền ông ta trống rỗng không có chút chân khí nào tồn tại, trên đầu Nguyên Anh của đối phương có một con cổ trùng gần như trong suốt, dáng vẻ khá giống linh trùng Nhân Diện lúc trước, bé hơn sâu một chút.