Hơn nữa ở chỗ gia tộc thổ phỉ có tổn tại một người chuyên nghiên cứu về đại trận truyền tống.
“Mạnh lão đầu, ông nói thật ư?” Dương Bách Xuyên có chút không tin.
“Lão Mạnh ta đây thề với trời, mỗi câu đều là thật, nếu nói khắp Sơn Hải Giới ai là người hiểu về trận pháp truyền thống nhất, thì đó chính là Dương Vấn Thiên của Dương gia ở hang ổ thổ phỉ phía nam, người này say mê con đường trận pháp, lấy trận nhập đạo, không phải chuyện đùa, còn có danh xưng là trận ma, cùng với một tên tán tu ở châu Đông Sơn gọi là đông tiên tây ma.
Lý do hang ổ thổ phỉ phía nam đứng vững không ngã ở Dương gia, chính là vì có sự tồn tại của vị trận ma Dương Vấn Thiên, đã trở thành thế lực siêu mạnh của hang ổ thổ phỉ, thứ Dương Vấn Thiên am hiểu nhất là trận pháp truyền thống, cho nên người Dương gia đi lại ở châu Tây Sơn là không ai có thể bắt được, cũng không ai có thể tìm được vị trí thật sự của Dương gia.
Có tin đồn ở Dương gia vô vàn trận pháp, không ai tìm được, mà cho dù có biết Dương gia ở đâu thì cũng không thể xông vào trong muôn vàn trận pháp. Môn chủ muốn sửa chữa đại trận truyền tống khu vực cấm phía nam, ở Sơn Hải Giới có lẽ chỉ có Dương Vấn Thiên có thể làm được thôi.”
Dương Bách Xuyên trầm ngâm một hồi, nhìn Mạnh lão đầu nói: “Nghe ý của ông, vị trận ma Dương Vấn Thiên được xưng là trận pháp, không phải còn có một trận tiên tồn tại ở châu Đông sao?”
Trong ánh mắt Mạnh lão đầu hiện lên tia chua xót, ngay sau đó trả lời: “Trận tiên đã trở thành dĩ vãng, bây giờ chỉ có trận ma Dương Vấn Thiên là sửa được đại trận truyền tống, hơn nữa dù trận tiên có tồn tại thì cũng chẳng thể sửa chữa đại trận truyền tống. Đông trận tiên tây trận ma, đều là tu luyện con đường trận pháp, cái nào cũng có điểm mạnh điểm yếu, trận ma Dương Vấn Thiên nghiên cứu về con đường trận pháp truyền tống, còn đông trận tiên am hiểu về trận pháp công kích, một cái là truyền tống, một cái là công kích, gọi là đông trận tiên tây trận ma.”
Lúc này đột nhiên Hạ Lộ lên tiếng: “Nghe Mạnh lão đầu nói thế, ta nhớ ra có một lần sư phụ kể cho ta nghe sự tích về đông trận tiên Mạnh Trường Thanh và tây trận ma Dương Vấn Thiên, hai người này vào trăm năm trước là nhân vật quan trọng ở Sơn Hải Giới, quả thực có chuyện này, nhưng mà nghe nói trên con đường trận pháp, bọn họ không ai phục ai, sau khi đấu với nhau một trận, đông trận tiên Mạnh Trường Thanh biến mất đâu không thấy, còn Dương Vấn Thiên cũng tuyên bố bế quan không bước vào Sơn Hải nữa.
Nghe đồn hai ngàn năm trước đông trận tiên Mạnh Trường Thanh với tây trận ma Dương Vấn Thiên có thể lấy trận pháp tu vi Kim Đan để giết cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn, danh tiếng truyền đi khắp toàn bộ Sơn Hải Giới, nếu hai người đó còn tồn tại trên đời thì e rằng bây giờ tu vi đã thông thiên mất rồi. Nếu thật sự Dương Vấn Thiên có thể ra tay sửa chữa đại trận thì không thể tốt hơn nữa, nhưng mà đi đâu tìm họ đây, có thể mời được không?”
Hạ Lộ dứt lời, mọi người bao gồm cả Dương Bách Xuyên đều hít sâu một hơi, ngàn năm trước có thể lấy trận pháp cảnh giới Kim Đan dùng để giết Nguyên Anh đại viên mãn thì trình độ tạo trận pháp kinh khủng đến mức nào chứ?
Nếu lời Hạ Lộ nói thật, đầu tiên chưa nói đến lão Mạnh, mà đông trận tiên biến mất đâu không có tung tích gì cả, tây trận ma Dương Vấn Thiên tuyên bố bế quan, làm sao có thể khiến cho Dương Vấn Thiên xuất quan đây, hay là nói đám người ngàn năm trước kia, chưa nói đến bây giờ đã đạt đến tu vi gì, mà bây giờ có thể mời họ được sao?
Đây đúng là một vấn đề nan giải!
Trong khi mọi người im lặng, khóe mắt của Dương Bách Xuyên đột nhiên thấy đôi mắt giáo dác của Mạnh lão đầu trong đại điện, lúc này trái tim Dương Bách Xuyên đột nhiên nhảy lên, nghĩ đến thứ gì đó.
Sau đó hắn đứng dậy nói: “Trước tiên cứ vậy đi, về chuyện Truyền Thống Trận ta sẽ nghĩ cách, mọi người xây dựng gác mái cung điện Vân Môn trước đã, ta đến vương thành Mạo Hiểm một chuyến, chờ bán hết đan dược trong tay, sẽ không thiếu vật liệu với linh thạch để xây dựng nữa.”
Nói xong, khi sắp ra khỏi đại điện, hắn gọi Mạnh lão đầu: “Lão Mạnh, ông theo ta đến vương thành Mạo Hiểm đi.”
…
Trên đường đến vương thành Mạo Hiểm, Dương Bách Xuyên vẫn luôn dùng con rối vô diện, Mạnh lão đầu đi theo cạnh hắn, sau khi hai người bước ra khỏi khu vực cấm phía nam, Dương Bách Xuyên đột nhiên dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mạnh lão đầu nói: “Lão Mạnh, ta tín nhiệm ông, nhưng… có phải ông nên đối xử thành thật thẳng thắn với ta không?”
Mạnh lão đầu như đã sớm đoán được câu hỏi này của Dương Bách Xuyên, đôi mắt ông ta cực kỳ bình tĩnh, hơn nữa vào khoảnh khắc mà hơi thở lười nhác lôi thôi trên người ông ta biến mất không thấy đâu, ông ta dùng giọng điệu vô cùng chậm rãi nói: “Ta chính là đông trận tiên Mạnh Trường Thanh… ngươi có tin không?”
Dương Bách Xuyên nhìn Mạnh lão đầu, suýt chút nữa đã bị một câu của ông ta làm sặc chết. Hắn vốn tưởng Mạnh lão đầu họ Mạnh, trong lòng suy đoán rất có thể ông ta có quan hệ gì đó với Đông trận tiên Mạnh Trường Thanh.
Trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ rất có thể Mạnh lão đầu này là hậu nhân của Đông trận tiên Mạnh Trường Thanh, ai ngờ ông ta lại thốt lên, ta chính là trận tiên Mạnh Trường Thanh!Tin được không?
Tin cái đầu ngươi.
Đây là phản ứng đầu tiên của Dương Bách Xuyên.
Có điều khi hắn nhìn vào ánh mắt của Mạnh lão đầu, hắn biết ông ta không nói dối.
Thế nhưng ngẫm lại cũng không thích hợp, theo tin đồn liên quan đến Đông trận tiên Mạnh Trường Thanh và Tây trận ma Dương Vấn Thiên mà Hạ Lộ từng nói, ngàn năm trước hai người này đều có tu vi Kim Đan kỳ, hơn nữa còn là nhân vật kỳ tài trên phương diện trận pháp, chắc chắn tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn tu sĩ bình thường rất nhiều.
Có điều trước mắt Mạnh lão đầu chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, điểm này không hợp lý.
Hơn một ngàn năm trôi qua, thiên tài trận pháp Mạnh Trường Thanh mới tu luyện tới Nguyên Anh sơ kỳ?
Quá vô lý.