"Nói cho ta tình hình của bọn họ, ta... ta là bạn của bọn họ." Dương Bách Xuyên ngại nói mình là sư phụ. Hai đồ đệ lăn lộn quá thảm, lưu lạc thành thổ phỉ luôn.
Dương Bách Xuyên nói xong, sắc mặt Lý râu xồm càng thêm tái nhợt, mà Lưu mắt to thì lại hai mắt tỏa sáng. Rõ ràng là trong mắt Lưu mắt to, Dương Bách Xuyên là đại cao thủ, còn là bạn của hai huynh đệ quân sư, vậy chẳng phải là bọn họ có hi vọng cứu quân sư đại nhân sao?
Sau khi quân sư Độc Cô Hối biến mất, toàn Hắc Phong Trại đều biết hắn bị Thảo Thượng Phi của Lưu Sa Cốc bắt đi. Bởi vì hơn mười năm trước quân sư đại nhân Độc Cô Hối được trại chủ Hắc Phong Trại cứu, sau đó ở lại Hắc Phong Trại, quả thật đã đề xuất rất nhiều ý tưởng cho Hắc Phong Trại. Bất kể là đối mặt với cuộc bao vây tiễu trừ của đại quân điện Mạo Hiểm hàng năm, hay là ra ngoài đánh cướp khách phiêu lưu, Hắc Phong Trại đều giành thắng lợi lớn.
Dần dần Hắc Phong Trại vốn là thế lực hạng ba bắt đầu tỏa sáng, mơ hồ đã ngang tầm thế lực đứng đầu khu vực Đông Nam hang ổ thổ phỉ. Vì vậy Thảo Thượng Phi của Lưu Sa Cốc năm lần bảy lượt liên lạc kêu gọi Độc Cô Hối phục vụ cho Lưu Sa Cốc, nhưng Độc Cô Hối trọng tình trọng nghĩa, tất nhiên đã từ chối Thảo Thượng Phi.
Nhưng Thảo Thượng Phi coi trọng năng lực bày mưu tính kế của Độc Cô Hối. Sau khi lôi kéo thất bại, gã tìm cơ hội bắt cóc huynh đệ của Độc Cô Hối là Võ Kiếm. Lưu mắt to đoán là Độc Cô Hối bị uy hiếp đến Lưu Sa Cốc vì huynh đệ Võ Kiếm.
Sau đó, Hắc Phong Trại nổi giận, mà nói chính xác hơn là em gái của trại chủ nổi giận, ra lệnh cho Lưu mắt to nhất định phải tìm quân sư về.
Bây giờ Lưu mắt to đã điều tra được đúng là Thảo Thượng Phi của Lưu Sa Cốc bắt huynh đệ Võ Kiếm của quân sư Độc Cô Hối, sau đó uy hiếp Độc Cô Hối đi Lưu Sa Cốc rồi nhốt lại.
Nếu có cao thủ như Dương Bách Xuyên hỗ trợ, cộng thêm đại trại chủ của Hắc Phong Trại, Lưu mắt to tin rằng có thể cứu được hai huynh đệ quân sư trở về.
Người mà toàn Hắc Phong Trại sợ không phải đại trại chủ, mà là em gái của đại trại chủ. Bởi vì đại trại chủ nuông chiều em gái tận trời, muốn sao tuyệt đối không hái trăng, mà cô nàng kia chính là một nữ ma đầu.
Có điều nàng ta yêu quân sư đại nhân sâu đậm, bây giờ quân sư đại nhân bị Lưu Sa Cốc bắt đi, nữ ma đầu quậy cho Hắc Phong Trại như gà bay chó chạy.
Lưu mắt to nói hết những gì mình biết cho Dương Bách Xuyên, sau đó xin hắn đi Lưu Sa Cốc cứu người.
Dương Bách Xuyên không vội đồng ý, mà trở tay túm lấy Lý râu xồm rồi sưu hồn. Hắn cần xác minh tính chân thật.
Không lâu sau, Lý râu xồm bị Dương Bách Xuyên sưu hồn xong, tiện tay xóa sổ. Hắn đã lấy được toàn bộ thông tin mình cần. Quả nhiên sự thật gần giống những gì Lưu mắt to nói. Hơn nữa, đúng là trong ký ức của Lý râu xồm, Dương Bách Xuyên nhìn thấy đại đồ đệ Độc Cô Hối và tam đồ đệ Võ Kiếm bị Thảo Thượng Phi bắt đến Lưu Sa Cốc.
Nhưng có vẻ như tình cảnh của bọn họ không tốt lắm. Trong ký ức của Lý râu xồm, Độc Cô Hối và Võ Kiếm đều bị đánh, hơn nữa tu vi của hai người đã bước vào Nguyên Anh hậu kỳ. Điều này khiến Dương Bách Xuyên rất kinh ngạc. Xem ra hai đồ đệ đã có được cơ duyên lớn, nếu không tu vi không thể lên đến cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ trong thời gian mười năm.
Mặc dù trong ký ức của Lý râu xồm, Độc Cô Hối và Võ Kiếm đều bị đánh, nhưng Dương Bách Xuyên cũng biết Thảo Thượng Phi thật lòng muốn Độc Cô Hối làm quân sư cho mình, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên, thời gian dài qua đi, không chừng gã ta mất kiên nhẫn sẽ giết bọn họ.
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên hơi sốt ruột, hỏi Lưu mắt to: "Hắc Phong Trại các ngươi thật sự muốn cứu Độc Cô Hối sao?"
"Thưa tiền bối, thật đấy ạ. Từ trên xuống dưới Hắc Phong Trại, ngay cả tên mù cũng nhìn ra muội muội của đại trại chủ nhà chúng ta thích Độc Cô Hối, mà đại trại chủ lại nghe lời muội muội. Vả lại những năm qua quân sư Độc Cô Hối đã nhiều lần bày mưu tính kế cho Hắc Phong Trại, các huynh đệ đều bội phục, thật lòng muốn cứu người, điều này không thể nghi ngờ." Lưu mắt to nghiêm túc trả lời.
"Được, ta đồng ý giúp các ngươi. Bây giờ ngươi đi liên lạc với đương gia của Hắc Phong Trại các ngươi, chúng ta hợp tác đánh Lưu Sa Cốc." Dương Bách Xuyên không nói cho Lưu mắt to biết mình là sư phụ của Độc Cô Hối và Võ Kiếm, chỉ nói là muốn cứu người.
Nếu có sự trợ giúp của thổ phỉ Hắc Phong Trại, bất kể năng lực lớn bao nhiêu bọn họ cũng là rắn bản địa, quen thuộc địa hình, như vậy sẽ thuận tiện hơn.
Điều khiến Dương Bách Xuyên cười khổ không thôi là thằng nhóc thúi Độc Cô Hối kia còn tán đổ em gái của trại chủ Hắc Phong Trại, lăn lộn thành quân sư. Nhìn dáng vẻ của Lưu mắt to, xem chừng vị quân sư này rất được yêu mến ở Hắc Phong Trại đấy.
Hắn không tài nào hiểu nổi với tính cách cẩu thả của Độc Cô Hối sao có thể lăn lộn thành quân sư được nhỉ? Nếu Lưu mắt to nói Võ Kiếm là quân sư thì hắn còn tin tưởng vài phần.
Có điều hiện tại mấy chuyện này không quan trọng, quan trọng nhất là đi cứu người.
Chỉ nghe Lưu mắt to nói: "Tiền bối chờ chút nhé, ta lập tức truyền tin tới trại chủ."
Dương Bách Xuyên gật đầu: "Truyền tin xong thì đến tìm ta."
"Vâng, thưa tiền bối."
...
Dương Bách Xuyên trở về chỗ Hạ Lộ và Ngô Mặc Thu, kể lại sự việc một lần. Hạ Lộ không thân với hai đồ đệ của Dương Bách Xuyên, nhưng vẫn ủng hộ hắn mau chóng đi cứu người, tránh cho thời gian dài hai người bị Thảo Thượng Phi giết.
Ngô Mặc Thu rất vui khi nghe thấy tin tức về Độc Cô Hối và Võ Kiếm, dù sao bọn họ cũng là đồ đệ của Dương Bách Xuyên, là đồng môn Vân Môn. Nhưng nàng lo lắng hỏi: "Tiên sinh, người của Hắc Phong Trại là thổ phỉ, liệu có tin được không?"
Dương Bách Xuyên híp mắt nói: "Cả Hắc Phong Trại chỉ có trại chủ gì đó là cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ, những người khác không đáng ngại. Giả sử bọn họ thật sự dám giở trò thì ta sẽ khiến Hắc Phong Trại biến mất. Một thế lực thổ phỉ nhỏ bé mà thôi, không phải thế lực lớn của khu hang ổ thổ phỉ này, không cần lo lắng. Vả lại ta thấy Lưu mắt to không giống nói dối.