Thanh Long hóa thành người phụ nữ xinh đẹp híp mắt nhìn Viên Nhật Tân: "Gần một nghìn năm không có người của vương thành Mạo Hiểm đến đây, hôm nay người đến là một túc lão điện Mạo Hiểm, xem ra sẹo lành quên đau. Được thôi, đến rồi thì ở lại đi!"
Thanh Long vừa nói vừa xông thẳng về phía Viên Nhật Tân. Phi Hùng và Tam Túc Kim Ô cũng theo sát phía sau.
Viên Nhật Tân muốn chạy trốn nãy giờ khá tinh ý. Khi Thanh Long nói chuyện, ông ta biết tình hình không ổn, lúc này không quan tâm tới thể diện gì nữa mà xoay người chạy luôn.
Ầm ầm ầm!
Ba người kia gần như tấn công Viên Nhật Tân cùng một lúc. Sau một loạt tiếng nổ vang dội, vị trí Viên Nhật Tân chạy trốn mịt mù cát bụi.
Lúc này Dương Bách Xuyên nghe thấy Phi Hùng quay về phía chân trời, lạnh lùng cảnh cáo: "Còn dám bước vào khu vực cấm phía Nam thì ta sẽ xông vào vương thành Mạo Hiểm nghiền ngươi thành tro."
Dương Bách Xuyên cảm thấy câu nói này hơi kỳ lạ. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, hắn đã hiểu ra. Nhất định là Viên Nhật Tân đã chạy thoát, nếu không Phi Hùng sẽ không cảnh cáo.
Đương nhiên tên họ Dương nào đó không nhìn rõ mấy cao thủ giao chiến. Người có cấp bậc như bọn họ ra tay, chưa chắc đã nhìn rõ.
Quả nhiên sau đó hắn nghe thấy thanh niên do Kim Ô biến thành nói: "Đại tỷ, tại sao không giết quách lão già kia luôn? Giết lão dễ ợt mà."
"Lẽ nào ngươi đã quên câu nói năm đó của vị đại nhân kia? Nếu chúng ta ra tay với Nhân tộc sẽ phải rời khỏi đây. Ta cố ý tha mạng cho Viên Nhật Tân vì không muốn làm căng với Nhân tộc. Vả lại sau khi chúng ta đi, một mình Hạ Lộ ở lại đây ta sẽ lo lắng. Tiêu diệt hai phân thân của Viên Nhật Tân, đánh cho chân thân bị thương nặng, không thể sử dụng chân khí trong vòng ít nhất mười năm.
Giữ lại lão cũng là một lời cảnh cáo, cảnh cáo tất cả người của vương thành Mạo Hiểm đừng nhăm nhe khu vực cấm phía Nam. Giữ lại tốt hơn giết." Người phụ nữ xinh đẹp do giao long màu xanh biến thành nói một tràng, làm cho Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ ở bên cạnh đều sửng sốt. Dương Bách Xuyên vô cùng chấn động, thì ra lúc nãy ba người chỉ tùy tiện ra tay đã tiêu diệt hai phân thân của Viên Nhật Tân, còn đánh cho chân thân của lão già chết tiệt kia bị thương nặng, trong vòng mười năm không dậy nổi sóng gió.
Ngoài ra, nghe ý của giao long thì hình như ba đại yêu tu tu hành ở đây từng hứa với ai đó là không ra tay với Nhân tộc, nếu ra tay thì bắt buộc phải rời khỏi đây, còn nói Hạ Lộ sẽ ở lại nên mới tha mạng cho Viên Nhật Tân, không thì đã g iết chết lão già kia rồi. Giữ lại để cảnh cáo quả thật tốt hơn giết.
Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn hơi tiếc nuối, sao không giết lão già chết tiệt kia luôn nhỉ?
Giết Viên Nhật Tân thì hắn bớt một kẻ địch mạnh. Đối với hắn mà nói, giữ lại Viên Nhật Tân chính là đặt một quả bom hẹn giờ.
Có điều hắn chỉ nghĩ trong lòng thôi, không dám nói ra.
Lúc này Hạ Lộ đã hoàn hồn, vội vàng chạy tới chỗ ba đại yêu. Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ giây lát rồi cũng chạy theo.
"Sư phụ, Phi Hùng sư thúc, Kim Ô sư thúc, mọi người phải đi sao?" Hạ Lộ hành lễ với ba người, rầu rĩ hỏi.
Phi Hùng và Kim Ô chỉ gật đầu chứ không nói gì. Lúc này vẻ lạnh lùng trên gương mặt người phụ nữ xinh đẹp do giao long hóa thành đã biến mất, bà nhìn Hạ Lô với vẻ mặt hiền hòa yêu thương, xoa đầu nàng nói: "Đúng vậy, ba chúng ta đã tu luyện ở đây quá lâu, nếu không phải mười tám năm trước con xuất hiện thì vi sư và hai sư thúc của con đã rời đi từ mười tám năm trước rồi.
Bây giờ vi sư đã dạy hết cho con những gì có thể dạy, cũng giúp con tu thành long thân. Con đường sau này con phải tự mình đi, phải xem tạo hóa của con. Chúng ta đã hứa với đại nhân là nếu ra tay đối phó với Nhân tộc thì phải rời khỏi đây, không đi không được. Đồ nhi à, sau này con phải đi con đường riêng mới có thể trưởng thành."
Mắt Hạ Lộ đỏ hoe, nàng nhìn sư phụ giao long màu xanh và nói: "Sư phụ không thể dẫn con theo sao?"
"Đồ ngốc này, tạm thời không thể dẫn con tới nơi chúng ta muốn đến. Hơn nữa vi sư đã nói rồi, mỗi tu sĩ đều có con đường riêng phải đi, như vậy mới có thể đi xa hơn, cứ mãi sống dưới sự che chở của sư phụ thì con vĩnh viễn không thể hóa thành chân long. Con phải nhớ là con đường của con có một ngày giao long hóa thành chân long." Giao long nói.
Hạ Lộ rưng rưng nước mắt: "Vậy... mọi người muốn đi đâu? Sau này đệ tử nhất định sẽ đi tìm sư phụ, sư thúc."
"Chúng ta sẽ đi Tu Chân Giới." Trong đôi mắt của người phụ nữ xinh đẹp do giao long màu xanh biến thành lóe lên tia sáng, nàng nhìn về phía chân trời vô biên.
Dương Bách Xuyên nghe thấy ba chữ Tu Chân Giới, toàn thân bất giác run lên.
Ba chữ Tu Chân Giới vẫn luôn là từ nhạy cảm nhất trong lòng Dương Bách Xuyên.
Bắt đầu từ giây phút hắn nhặt được bình Càn Khôn, bắt đầu từ khoảnh khắc gặp sư phụ Vân Thiên Tà, từ lần đầu nạp khí cho tới hôm nay lên tới Xuất Khiếu hậu kỳ, hắn trải qua vô số kiếp nạn sinh tử thật ra cũng chỉ vì Tu Chân Giới.
Cũng là mục tiêu phấn đấu của hắn sau này.
Tới Tu Chân Giới.
Đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên nghe thấy có người nói muốn tới Tu Chân Giới.
Tuy rằng hắn biết mình không đi được, người ta cũng không dẫn hắn đi, nhưng ba chữ Tu Chân Giới vẫn khiến cõi lòng hắn nổ vang.
Có lẽ giao long màu xanh cảm nhận được sự dao động cảm xúc của Dương Bách Xuyên, vì thế quay sang nhìn hắn.
Sau đó, bà híp mắt hỏi: "Thằng nhóc ngươi chính là Dương Bách Xuyên phải không?"
Dương Bách Xuyên sửng sốt, nghe chừng người đẹp giao long biết mình?