Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2156




Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã biết, hắn chỉ là tò mò chứ cũng không nghĩ đi mạo hiểm. 

Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến vương thành Mạo Hiểm thật sự. 

Lúc này trên đường cũng có tu sĩ xuất hiện, từ bốn phương tám hướng đi về phía vương thành Mạo Hiểm. 

Theo lời của Trịnh Bân Bân nói thì nơi vương thành Mạo Hiểm này chính là nội thành trước kia, chiếm diện tích rất nhỏ, nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên vẫn có cửa thành tường thành to lớn như trước, hơn nữa còn cao chín trượng rất đồ sộ, ở trên tường thành chất đống cát mà thành mơ hồ còn có lưu quang lấp lánh, Dương Bách Xuyên nhìn ra được đó là trận pháp phù văn, nói cách khác toàn bộ tường thành có một tòa đại trận, trên không thể phi hành, dưới không thể độn thổ, các hướng đều có đại trận thủ hộ. 

Cổng thành cổ xưa xuất hiện trong tầm mắt, cách thật xa có thể nhìn thấy có binh giáp đang thủ hộ, có chín người đang canh giữ cửa thành, mỗi một khí tức đều là cấp bậc Nguyên Anh, tướng lĩnh dẫn đầu chính là cấp bậc Nguyên Anh đại viên mãn. 

Từ điểm này Dương Bách Xuyên có thể nhìn ra vương thành Mạo Hiểm là nơi đầm rồng hang hổ, người trông coi đều là cấp bậc Nguyên Anh, nghĩ đến trong thành chắc là cũng sẽ không ít tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu. 

Lúc Dương Bách Xuyên và Trịnh Bân Bân đi cưỡi Hỏa Vân Khuyến đi qua, binh tướng giữ cửa thành như lâm đại địch, nhưng ngay khi nhìn rõ là Trịnh Bân Bân thì lập tức thả lỏng, vội vàng tiến lên quỳ gối miệng hô: “Cung nghênh công chúa trở về thành.” 

Chín gã binh tướng chỉnh tề cung kính hành lễ. 

Dương Bách Xuyên thấy vậy thì sửng sốt. 

“Công chúa?” 

Hiển nhiên hắn không ngờ Trịnh Bân Bân lại là công chúa, chuyện này Trịnh Bân Bân cũng chưa từng nhắc tới. 

Nhưng lấy lại tinh thần rồi suy nghĩ, hắn thấy cũng không có gì là lạ, tổ tiên của Trịnh Bân Bân ở vương quốc Mạo Hiếm, một tay sáng lập ra vương quốc Mạo Hiểm, Trịnh gia là hoàng tộc của vương quốc Mạo Hiểm, Trịnh Bân Bân được xưng là công chúa cũng là chuyện bình thường. 

“Đứng lên đi, trong thành có phát sinh chuyện gì không.” Trịnh Bân Bân từ trên cao nhìn xuống hỏi, giờ khắc này Trịnh Bân Bân trong mắt Dương Bách Xuyên thật đúng là giống như một vị công chúa cao cao tại thượng, khí thế và sắc mặt đều phát sinh biến hóa, rất lạnh lùng. 

“Hồi bẩm công chúa, toàn thành đều yên ổn.” Tướng lĩnh đứng đầu cung kính trả lời. 

“Ừm, các ngươi tiếp tục làm nhiệm vụ, vất vả rồi.” Trịnh Bân Bân thuận miệng nói chuyện, quay đầu lại nói với Dương Bách Xuyên: “Xuyên Tử, chúng ta vào thành thôi.” 

“Được.” Dương Bách Xuyên cũng không hỏi nhiều gì, hai người đi theo phía sau Trịnh Bân Bân vào vương thành Mạo Hiểm. 

Vừa vào thành, trong tầm mắt hắn xuất hiện từng tòa kiến trúc phong cách độc đáo, tất cả đều là cát chất đống mà thành, cao thấp đều có, kiến trúc thấp hai ba tầng, cao đến mức gần như có thể chui vào trên mây. 

Thật sự rất chấn động, một toà kiến trúc màu vàng đất giống như tháp cao hoàn toàn khác xa những lầu các cung điện trong tưởng tượng của hắn, nhưng nhìn rất kiên cố và trang nghiêm, trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ đây hẳn là phong cảnh đặc biệt của châu Tây Sơn. 

Từng con đường vô cùng rộng lớn, người đến người đi, tất cả đều là khí tức tu sĩ, làm người cũng có khí tức yêu tộc, nhưng theo cách nói lúc trước của Trịnh Bân Bân, phàm là yêu tu có thể vào vương thành Mạo Hiểm, đều là tồn tại đắc đạo hóa hình. Cũng giống như nhân tộc đều sẽ tuân thủ quy tắc của vương thành Mạo Hiểm, cũng không tồn tại mâu thuẫn gì. 

Có thể vào vương thành Mạo Hiểm đều là linh yêu yêu tu, hơn nữa ở thời đại mạo hiểm vương của nhân tộc và yêu tộc chưa từng phát sinh mâu thuẫn lớn, dù sao nếu có tinh thần mạo hiểm, vương thành Mạo Hiểm đều tiếp nhận, truyền thống một con thật sự được giữ lại đến bây giờ. 

Bên tai không ngừng vang lên tiếng quát lớn làm cho Dương Bách Xuyên có một loại ảo giác, như thể đã đến thành thị phồn hoa của Trái Đất. 

Ngay khi Dương Bách Xuyên ngắm rất nhiều hoàn cảnh trong thành, Trịnh Bân Bân mở miệng giải thích: “Xuyên Tử, thật sự ta chỉ là công chúa trên danh nghĩa, những binh tướng kia đều từ điện Mạo Hiểm đi ra cho nên vẫn tương đối tán thành Trịnh gia ta là mạo hiểm chính thống, cho nên trên lý thuyết Trịnh gia chính là vương tộc vương thành Mạo Hiểm, ngươi sẽ không chê cười ta chứ?” 

Dương Bách Xuyên nhếch miệng nói: “Công chúa điện hạ lo lắng nhiều rồi, ta có thể quen biết một công chúa làm bằng hữu, đây là vinh hạnh của ta, ha ha!” 

“Ngươi... muốn ăn đòn à, ngươi đã từng gặp qua công chúa nào mà chán nản như ta chưa? Được rồi, đừng hà tiện nữa. Bây giờ ta phải nhanh chóng trở về điện Mạo Hiểm gặp gia gia, ngươi cũng đi theo ta đi.” Trịnh Bân Bân cười mắng rồi nói. 

“Ta... Ta không đi được, ta muốn đi dạo xung quanh một lượt để xem phong cảnh của vương thành Mạo Hiểm.” Dương Bách Xuyên nói. 

“Như vậy cũng tốt, thế lực ở điện Mạo Hiểm rắc rối phức tạp, thân phận đặc biệt của ta mà để ngươi đi theo cũng không ổn, làm không tốt sẽ bị gây khó dễ. Chờ gia gia thành công luyện hóa phân thân Thuần Dương, đến lúc đó sẽ hóa giải được nguy hiểm ở điện Mạo Hiểm, ngươi có thể tự do ra vào điện Mạo Hiểm, tạm thời ngươi phải chịu chút thiệt thòi rồi, đây là mạo hiểm lệnh, ngươi cầm đi, có thể tự do ra vào vương thành Mạo Hiểm, trong thành có Vương tộc thương hội, tửu lâu,... ngươi cầm mạo hiểm lệnh sẽ thuận tiện làm mọi việc hơn, chờ ta đi gặp gia gia xong sẽ tới tìm ngươi.” 

Trịnh Bân Bân vừa nói vừa lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng, phía trên có ba chữ Mạo Hiếm Vương. 

“Được được được, tuân theo công chúa điện hạ trên danh nghĩa.” Dương Bách Xuyên cũng biết Trịnh Bân Bân nói thật, không muốn để nàng ta khó xử, hắn cũng không từ chối mạo hiểm lệnh mà đưa tay nhận lay. 

Trịnh Bân Bân thản nhiên cười nói: “Nghe cho bổn công chúa nói cho kỹ, không được đi, nếu ngươi dám không nói lời tạm biệt mà đã bỏ đi, bổn công chúa sẽ tìm cho ra ngươi. Hì hì.” Nàng bị Dương Bách Xuyên gọi một tiếng công chúa điện hạ nên buồn cười. 

“Được được, ngươi mau đi đi, ta sẽ không đi.” Dương Bách Xuyên cười cười nói. 

Sau đó Trịnh Bân Bân nhảy xuống Hỏa Vân Khuyển muốn trả lại cho Dương Bách Xuyên, nhưng Dương Bách Xuyên bảo Vượng Tử hạ lệnh cho con Hỏa Vân Khuyển kia của Trịnh Bân Bân, trực tiếp để Hỏa Vân Khuyển làm vật cưỡi cho Trịnh Bân Bân, ngay tại chỗ đã ký kết thần hồn khế ước và trở thành vật cưỡi của Trịnh Bân Bân. 

Chờ sau khi Trịnh Bân Bân rời đi, Dương Bách Xuyên nhảy xuống Hỏa Vân Khuyển tìm một chỗ không có người rồi thu hai con Vượng Tử và Hỏa Vân Khuyển còn lại vào không gian bình Càn Khôn, nếu không ở vương thành Mạo Hiểm quá nguy hiểm. 

Dù sao Hỏa Vân Khuyển là yêu thú cấp bậc Xuất Khiếu kỳ, quá thu hút sự chú ý. 

Sau đó Dương Bách Xuyên thảnh thơi đi trên đường phố vương thành Mạo Hiểm, đi dạo xung quanh và cảm nhận phong cách kỳ lạ. 

Một khắc nào đó, trong tai nghe thấy một trận ồn ào náo động. 

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn lại, cách đó 

hơn mười thước, trước một tửu lâu có tụ tập rất nhiều người, Dương Bách Xuyên loáng thoáng nghe được tiếng mắng chửi, giống như là có người đang dạy dỗ người khác. 

Tinh thần nhàn rỗi cũng khiến tâm tình nhàn rỗi, Dương Bách Xuyên đi qua, hắn cũng nhiều chuyện muốn đến góp vui. 

Nhưng mà khi Dương Bách Xuyên chen vào trong đám người nhìn về phía giữa sân thì đột nhiên cả người chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm một gã thanh niên trong sân.