Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2139




“Tiền bối khách khí, vãn bối cũng không làm gì. Ngài yên tâm, ta sẽ đi cùng Trịnh tiểu thư đến vương thành Mạo Hiểm.” Dương Bách Xuyên biết Trịnh Diêm Vương muốn hắn hộ tống phân thân thuần dương trên người Trịnh Bân Bân, có thể có được một nhân tình của cường giả Phân Thần cảnh, đợt mua bán này rất có lời. Hơn nữa nếu Trịnh Bân Bân đã coi hắn là bằng hữu, cho dù không có phần ân tình của Trịnh Diêm Vương, Dương Bách Xuyên cũng sẽ đi theo hộ tống Trịnh Bân Bân.  

Rốt cuộc trong sa mạc vô cùng nguy hiểm, không có khả năng thuận lợi đi đến được vương thành Mạo Hiểm, Dương Bách Xuyên biết rất rõ điểm này.  

“Vậy cảm tạ.” Trịnh Diêm Vương trịnh trọng nói cảm ơn, ngay sau đó phân thân hóa thành một đạo lưu quang biến mất phía chân trời. Thật ra lúc ở đại sảnh Thủy Tinh, Dương Bách Xuyên cũng đã cảm nhận được phân thân của Trịnh Diêm Vương rất suy yếu, chỉ đang cố chống đỡ, hiện tại thấy quả nhiên như vậy, cũng biết sau khi tu vi đạt đến Phân Thần cảnh, muốn tu luyện hóa thân ra ngoài cũng không phải dễ dàng như vậy.  

Mạnh mẽ nhưng tụ phân thân cũng được, nhưng làm vậy sẽ làm tổn thương thần hồn, đây chính là tình huống của Trịnh Diêm Vương.  

Chờ sau khi Trịnh Diêm Vương biến mất không thấy, Trịnh Bân Bân nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Bách Xuyên, cảm ơn.”  

Lẽ ra Dương Bách Xuyên có được hoa vô diệp, nàng ta cũng lấy được đồ vật mình muốn, chuyện này kết thúc đường ai nấy đi, nhưng nhờ chuyến này, nàng ta và Dương Bách Xuyên trở thành bằng hữu. Nhưng với tình hình hiện tại, trên người nàng ta có chí bảo phân thân thuần dương, trên đường trở về sẽ không yên ổn. Bây giờ tu vi của Dương Bách Xuyên đã đạt đến Xuất Khiếu hậu kỳ, nếu hắn có thể đi cùng đến vương thành Mạo Hiểm, dọc đường đi sẽ giảm rất nhiều rắc rối.  

“Trịnh mỹ nữ không cần khách khí, ngươi có thể nói Dương Bách Xuyên này như bằng hữu huynh đệ, ta cũng có thể. Sau này đừng nói lời khách khí, hơn nữa ta cũng muốn đi đến vương thành Mạo Hiểm để thêm kiến thức, ha ha.” Dương Bách Xuyên cười nói.  

Trịnh Bân Bân cười, trong lòng cũng kiên định rất nhiều. Chuyến đi đến vương thành Mạo Hiểm còn có mấy chục ngàn dặm đường, phải trải qua rất nhiều nơi nguy hiểm, có nhiều nơi yêu thú vô cùng khó chơi, ngay cả cao thủ Phân Thần cảnh cũng không dám sơ ý, có Dương Bách Xuyên nàng ta an tâm hơn rất nhiều.  

“Được, chúng ta đi tìm lão nhị và lão tứ, sau đó lập tức lên đường đi đến vương thành Mạo Hiểm…”

Lần này ba người Dương Bách Xuyên, Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường gặp phải nguy hiểm nhưng may mắn vẫn an toàn, ngược lại lão nhị Bạch Tiểu Sinh và lão tứ Thiết Hùng canh giữ trên bờ lại an toàn nhất. Khi ba người Dương Bách Xuyên đi qua từ bờ bên kia, hai người bọn họ vẫn còn chờ ở bên hồ nước nhỏ.  

Từ đằng xa đã nhìn thấy lão tứ Thiết Hùng bực bội bất an đi qua đi lại bên hồ, còn Bạch Tiểu Sinh lặng lẽ ngồi một bên.  

Hiển nhiên hai người đều đang rất lo lắng…  

“Lão tứ, ngươi có thể đừng đi đi lại lại nữa được không?” Bạch Tiểu Sinh tức giận quát to, vốn dĩ bởi vì thời gian đã trôi qua gần một ngày một đêm vẫn không thấy ba người đi ra khỏi hồ, trong lòng đã đủ bực bội, lúc này lão tứ lại đi tới đi lui ở trước mặt, càng làm cho Bạch Tiểu Sinh thêm loạn, không nhịn được quát to.  

Lão tứ Thiết Hùng nhìn lão nhị Bạch Tiểu Sinh, dừng bước chân lại nói: “Nhị ca, ngươi nói xem đã trôi qua lâu như vậy rồi, mấy người lão đại còn chưa ra, ta rất sốt ruột. Nếu không ta đi xuống hồ, không thể ngồi không chờ đợi như vậy.”  

Bạch Tiểu Sinh nhìn Thiết Hùng, nói: “Ngươi cho rằng ta không nóng nảy, yêu hồ xảo trá, trên bờ cũng không thể lên tiếng, nếu không đợi thêm nửa canh giờ nữa vẫn không thấy đám người lão đại, ta đi xuống hồ xem sao.”  

“Không cần, chúng ta đã trở lại.” Cách thật xa Trịnh Bân Bân đã nghe được hai người tranh luận, lên tiếng kêu gọi.  

Dương Bách Xuyên cũng nghe được lời nói của Bạch Tiểu Sinh và Thiết Hùng, trong lòng rất hâm mộ Trịnh Bân Bân có thể có được huynh đệ như vậy, từ trong giọng nói đều có thể cảm nhận được cảm tình của bốn người rất tốt.   

“Lão đại…”  

Hai người quay đầu nhìn thấy ba người Trịnh Bân Bân trở về, lập tức vui mừng thét chói tai.  

Sau khi mấy người gặp nhau, Trịnh Bân Bân nói qua mọi chuyện cho bọn họ, sau đó lập tức lên đường.  

Chỉ có điều Bạch Tiểu Sinh và Thiết Hùng nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên như đã nhìn quái vật. Mới không gặp một buổi tối thôi, Dương Bách Xuyên từ cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ đã bước vào Xuất Khiếu hậu kỳ, vô cùng hâm mộ cơ duyên của Dương Bách Xuyên.  

Năm người vừa đi vừa nói chuyện.  

Lúc đi, lão tứ Thiết Hùng nói: “Lão đại, hiện tại chúng ta có đan Chân Khí do Bách Xuyên luyện chế, có phải hay không có thể dùng chân khí lên đường?”  

Trịnh Bân Bân suy nghĩ nói: “Lần này trên người có phân thân thuần dương, thời gian cũng gấp gáp, có vài người ở vương thành Mạo Hiểm không an phận, cần thiết trở về sớm một chút đưa phân thân cho gia gia, toàn bộ hành trình dùng chân khí.”  

Dương Bách Xuyên cười nói: “Chân khí không đủ ta có thể luyện chế thêm, mọi yên tân tâm dùng.” Nếu bốn người đều coi hắn là bằng hữu, hắn cũng không phải người keo kiệt, phải ra một phần sức lực cho mọi người.  

“Ha ha, tốt quá, có Bách Xuyên ở thật tuyệt, lúc đi qua sa mạc sợ chân khí khô kiệt nên đều đi bằng hai cái đùi, thật sự ăn đủ cát. Hiện tại thì tốt rồi, rốt cuộc có thể buông ra hai chân chạy như điên một lượt.” Hoa Liễu Tường cười nói.  

“Đúng vậy, có Bách Xuyên huynh ở thật quá yên tâm…”  

Bốn người cũng đổi xưng hô Dương Bách Xuyên từ Dương huynh thành Bách Xuyên, càng thêm thân thiết.  

Dương Bách Xuyên cũng hưởng thụ mối quan hệ hữu nghị này, cười tỏ vẻ không thành vấn đề, nhưng hắn lại có chút nghi hoặc, nói: “Tại sao không phi hành? Chẳng phải càng nhanh?”