Cho dù cường giả Phân Thần cảnh sơ kỳ đứng trước mặt hắn, hắn cũng dám đánh một trận.
Theo sự tăng lên của tu vi, Dương Bách Xuyên càng cảm giác được tạo hóa vô tận trong sự ưu thế và huyền bí của công pháp Càn Khôn.
Nói luôn lúc này, sau khi tu vi tăng lên, Dương Bách Xuyên cảm giác được rất rõ ràng chỗ tốt của Càn Khôn Tạo Hóa Công, suýt chút nữa bị bông sen linh khí nổ tan xác, kinh mạch nứt vỡ, nhưng lại nhanh chóng chữa trị trong nháy mắt. Đây là chỗ tốt của công pháp thượng thừa, nếu công pháp kém một chút, sao có thể nhanh chóng chữa trị kinh mạch?
Sau khi giải trừ nguy cơ suýt chút nổ tan xác, kinh mạch trong cơ thể càng thêm rộng lớn. Nếu nói trước kia kinh mạch trong cơ thể là sòng suối nhỏ trong ngọn núi, vậy hiện tại kinh mạch trong cơ thể chính là một con sông, vận chuyển hấp thu chân khí càng thêm nhanh chóng.
Càn Khôn Tôi Thể Quyết cũng có biến hóa, lúc trước linh khí tràn đầy tràn ra bên ngoài, Càn Khôn Tôi Thể Quyết tự động vận chuyển linh khí rèn luyện huyết nhục gân cốt. Lúc này thân thể của Dương Bách Xuyên lại tăng lên một bậc, hiện tại Dương Bách Xuyên cũng không biết thân thể của mình đạt đến trình tự gì, dù sao có thể khẳng định vượt xa thân thể kim cương, còn cụ thể đến mức nào hắn sẽ đi tra sau.
Một thân huyết nhục gân cốt, mỗi một tấc đều ẩn chứa lực lượng vô tận, có thừa sức bật, giống như mãnh thú đang ẩn núp trong cơ thể.
Đó đều là phúc lợi do công pháp Càn Khôn mang đến, trước kia không cảm giác rõ ràng, nhưng hiện tại Dương Bách Xuyên có thể cảm giác được rất rõ công pháp mình tu luyện vô cùng cường hãn.
Trong lòng có loại tự tin có thể đánh một trận chiến chấn động thiên địa.
Yêu hồn của yêu hồ bị nguyên thần của Dương Bách Xuyên nắm trong tay, há mồm cắn nuốt, yêu hồ biến thành một đạo kim quang bị nguyên thần cắn nuốt xuống bụng.
Nguyên thần chính là thần hồn của bản thân, chỉ cần Dương Bách Xuyên nguyện ý, chỉ với một ý nghĩ, cắn nuốt yêu hồn vẫn có thể bảo lưu được ký ức của hắn ta.
Sau khi nguyên thần cắn nuốt yêu hồn, Dương Bách Xuyên nhắm mắt lại, nguyên thần sau lưng về lại cơ thể, hắn yêu cầu thời gian để tiêu hóa ký ức của yêu hồ.
Một đoạn ký ức hình ảnh truyền đến trong đầu Dương Bách Xuyên làm hắn cảm thấy đau đớn.
Nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên mở hai mắt, trong mắt có chút mê mang, đây là di chứng sau khi cắn nuốt ký ức yêu hồn. Cắn nuốt ký ức của người khác chính là mạnh mẽ gia nhập ký ức của người khác vào trong trí nhớ của mình, nhiều ít sẽ có ảnh hưởng, chẳng qua thần hồn càng cường đại, di chứng sẽ càng nhỏ.
Vài phút sau, sự mê mang trong ánh mắt của Dương Bách Xuyên biến mất không thấy, dần dần khôi phục thanh tỉnh, hoàn toàn hấp thu tiêu hóa ký ức yêu hồ.
Hai mắt của Dương Bách Xuyên sáng rực, hấp thu xong ký ức của yêu hồ thu hoạch được không ít.
Thì ra thanh niên yêu hồ này chính là cháu đích tôn đời thứ mười của lão tổ tông tộc Sa Hồ, tộc Sa Hồ đóng tại nơi này để bảo hộc một gốc cây củ sen linh khí được thiên địa dựng dưỡng.
Chủ tử của tộc Sa Hồ chính là một vị nương nương, là vương hậu Cửu Vĩ Hồ của vương triều Sơn Hải thượng cổ, nói cách khác củ sen linh khí là đồ của Cửu Vĩ Hồ nương nương.
Tộc Sa Hồ bảo vệ củ sen linh khí chờ Cửu Vĩ Hồ nương nương đến thu hoạch, nhưng không nghĩ đến sẽ có một ngày vương triều Sơn Hải vô cùng huy hoàng sẽ biến mất không thấy, còn nguyên nhân biến mất tộc Sa Hồ cũng không rõ lắm, nhưng trong trí nhớ của yêu hồ, phỏng đoán có lẽ bị Thiên Nhân hạ giới tiêu diệt.
Tất nhiên đây chỉ là phỏng đoán, nguyên nhân vương triều Sơn Hải biến mất vẫn là một ẩn số.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại có được một ít tin tức về nơi có liên quan đến sự tồn tại của vương triều Sơn Hải từ trong trí nhớ của yêu hồ. Có lẽ đây là một tin tức đáng tin cậy, ít nhất tổ tiên của tộc Sa Hồ là người bên cạnh Cửu Vĩ Hồ nương nương của vương triều Sơn Hải.
Dù nói như thế nào, hiện tại củ sen linh khí đã là đồ của Dương Bách Xuyên, hắn không quan tâm nó là của nương nương hay gì, vương triều Sơn Hải đã biến mất vô số năm tháng, ai còn quan tâm đ ến chuyện này.
Manh mối có liên quan đến vương triều Sơn Hải, Dương Bách Xuyên sẽ đi tra điển tịch sau, nếu như có khả năng hắn sẽ đi tìm, rốt cuộc dụ hoặc về vương triều Sơn Hải cũng rất lớn.
Việc này nói sau, trước mắt hắn chuẩn bị rời đi nơi này, biến mất lâu như vậy, có lẽ đám người Trịnh Bân Bân rất sốt ruột, trong đầu có được bí pháp đi ra ngoài từ trong trí nhớ của yêu hồ.
Đứng ở linh tuyền trì, hai tay tạo pháp quyết, ngay sau đó linh tuyền trì xuất hiện một cảnh cửa linh khí, Dương Bách Xuyên nhấc chân bước vào cánh cửa, biến mất không thấy…
Sau khi Dương Bách Xuyên biến mất sau cánh cửa, lần thứ hai xuất hiện ở vách động lúc trước, vừa lúc nghe thấy đoạn lời nói của Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường, nhất định phải tìm được Bách Xuyên, ta coi hắn là huynh đệ…
Nhưng lúc này Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường đứng cách hắn mấy chục mét, không phát hiện Dương Bách Xuyên đã xuất hiện.
Bên tai vang lên đối thoại của hai người.
Chỉ nghe Hoa Liễu Tường nói: “Được rồi, lão đại nói đúng, tình huống lúc trước của ta giống với Dương huynh. Ta và ngươi cũng quen biết nhau khi đang mạo hiểm, lâm thời gia nhập vào đội mạo hiểm của ngươi, còn nhớ khi đó ta bị yêu thú đả thương, gặp phải cục diện liên lụy đến toàn bộ đội ngũ…