Trịnh Diêm Vương hừ lạnh một tiếng nói: “Chuyện này lão phu thừa biết.”
Sau khi dứt lời, ông ta mới xoay người bảo: “Bân Nhi, mấy đứa vào đi.” Lúc đang nói Trịnh Diêm Vương có liếc mắt nhìn Dương Bách Xuyên một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Trịnh Bân Bân gật đầu đáp lại rồi lập tức đi về phía cửa động.
Dương Bách Xuyên thấy hình như Trịnh Diêm Vương không có ý định đi vào, sau khi suy nghĩ lại thì thấy cũng phải, bên ngoài có vợ chồng Bạch Hồ Vương, đương nhiên Trịnh Diêm Vương muốn ở lại để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn rồi.
Mà bản thân Dương Bách Xuyên cũng không định đi vào, hắn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, bởi vì đến giờ phút này hắn rốt cuộc cũng hiểu được mình đã bị Trịnh Bân Bân coi như vũ khí, có lẽ vốn không hề có thứ gọi là hoa Vô Diệp, hắn… hoàn toàn chính là tay đấm bị Trịnh Bân Bân trùng hợp bắt được giữa đường.
Đương nhiên hắn cũng không trông mong mình sẽ tìm được hoa Vô Diệp, đi theo Trịnh Bân Bân cũng chỉ vì muốn thoát ra khỏi sa mạc mà thôi, xem như đôi bên cùng có lợi.
Lúc này, rõ ràng là Trịnh Bân Bân muốn vào động Hồ Tiên để lấy thứ mà tổ tiên để lại, người ngoài như hắn đi vào cũng không tiện. Thêm nữa, cảm giác bị Trịnh Bân Bân coi như vũ khí khiến hắn cảm thấy không thoải mái, may mà nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đứng bên ngoài chờ là được.
Hơn nữa ban nãy Trịnh Diêm Vương còn nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, trong đó tràn ngập ý cảnh cáo, tốt nhất không nên đi hóng chuyện làm gì.
Tuy nhiên, ngay khi Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường sắp chạy tới cửa động rồi, bọn họ lại quay đầu nhìn Dương Bách Xuyên rồi nói: “Nhóc Xuyên mau tới đây...”
Nói xong thấy Dương Bách Xuyên mặt không biểu cảm, im lặng chẳng nói chẳng rằng, Trịnh Bân Bân sửng sốt, sau đó lập tức bảo: “Ui chà... ngươi tới đây trước đi, rồi ta sẽ giải thích cho ngươi sau.” Vừa nói nàng ta vừa nhìn Trịnh Diêm Vương nói: “Gia gia, nhóc Xuyên là bạn của ta.”
“Nhóc con, đi đi, đừng chậm trễ thời gian.” Trịnh Diêm Vương nhìn Dương Bách Xuyên, giọng điệu còn khá tốt.
Lần này đến phiên Dương Bách Xuyên có chút bối rối, ánh mắt nhìn Trịnh Bân Bân cũng thay đổi, chẳng lẽ nàng ta không lừa mình ư?
Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng như vậy. Dưới cái nhìn chăm chú của Trịnh Diêm Vương, hắn cảm thấy áp lực gấp bội, trong lòng rất muốn thốt ra một chữ “không” nhưng chung quy vẫn không điều khiển được hai chân của mình, hắn đi về phía Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường, ngay sau đó ba người lần lượt bước vào cái gọi là động Hồ Tiên.
Cửa động không quá lớn, cao chưa tới ba mét, sương trắng dày đặc nhưng vẫn có thể láng máng nhìn thấy bậc thang ở dưới chân. Trịnh Bân Bân đi tuốt ở đằng trước, Hoa Liễu Tường đi giữa, Dương Bách Xuyên đi ở cuối cùng.
Bậc thang thủy tinh dốc xuống một góc ba mươi độ, bốn phía đều được làm bằng thủy tinh, lối đi có chiều cao và độ rộng khoảng ba mét, bên trong khá là rộng. Lối đi có vẻ rất dài, dù sao thì lối đi này được làm bằng thuỷ tinh nên không có điểm tối, bởi vậy toàn thân nó cứ sáng ngời, liếc mắt một cái không thể nhìn thấy được điểm cuối nên không biết nó dài bao nhiêu.
Sau nửa tiếng đi bộ, ba người họ cuối cùng đã đi hết các bậc thang, Dương Bách Xuyên thầm đếm số bậc thang mình đã bước lên trong lòng, tính ra có khoảng mấy vạn bậc thang.
Lúc sau ba người đi tới một lối đi bằng phẳng, ở đây vẫn không thể nhìn thấy điểm cuối nhưng cũng không có lối rẽ nào cả, thế nên bọn họ không cần phải sợ mình sẽ đi nhầm, cứ đi thẳng là được.
Lúc này Trịnh Bân Bân cũng bước chậm lại, đợi sau khi Dương Bách Xuyên đi ngang qua nàng ta mới nói: “Nhóc Xuyên, ngoại trừ chuyện Trịnh gia ta là vua Phiêu Lưu ra thì những gì ta đã nói với ngươi trước đây đều là sự thật, ta không hề lừa ngươi. Gia gia từng nói trong động Hồ Tiên quả thật có hoa Vô Diệp.”
“Ừ.” Dương Bách Xuyên chỉ đáp lại một câu, không hề nhiều lời. Theo hắn thì Trịnh Bân Bân cũng không cần phải giải thích với hắn, nhưng hiện giờ nàng ta lại giải thích với hắn một câu như vậy, mặc kệ là thật hay giả, thật ra đều khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhưng Trịnh Bân Bân thấy Dương Bách Xuyên không nói gì, không biết suy nghĩ của hắn như thế nào, nàng ta cảm thấy hơi trống rỗng. Tuy rằng nàng ta quen Dương Bách Xuyên chưa được bao lâu nhưng trên đường bọn họ đã cùng nhau trải qua sinh tử, hơn nữa Dương Bách Xuyên cũng đã cống hiến rất nhiều sức lực, nàng ta là kiểu người dám yêu dám hận nên trong vô thức đã coi Dương Bách Xuyên trở thành bạn bè của mình.
Nàng ta vội vàng nói: “Trong động Hồ Tiên có thứ mà tổ tiên nhà ta để lại là một chuyện rất quan trọng, nên ta mới không nói cho ngươi sự thật, ta thừa nhận chúng ta tới nơi này không chỉ là vì nước mắt Hồ Tiên mà chủ yếu là vì muốn lấy lại đồ của tổ tiên. Về phần thực lực của vợ chồng Bạch Hồ Vương, quả thật là ta đã quên nói cho ngươi, hơn nữa gia gia cũng không nói rõ, nhóc Xuyên ta…”
“Ta biết rồi, ta cũng không trách ngươi, vẫn là bạn của các ngươi.” Dương Bách Xuyên thấy Trịnh Bân Bân cuống cuồng hết cả lên, nghe nàng ta giải thích xong, cảm xúc hờn dỗi trong lòng cũng lập tức tiêu tan, hắn cười nói với Trịnh Bân Bân một câu như vậy.
Bấy giờ Trịnh Bân Bân mới chịu nở nụ cười.
Hoa Liễu Tường cười bảo: “Ta đã bảo rồi, Dương huynh đệ không phải là người hẹp hòi mà…”
Trịnh Bân Bân cười nói: “Lần này may mà có ngươi, không thì chúng ta đã không thể thuận lợi tiến vào hang ổ của yêu hồ như vậy rồi.”
“Không có ta các ngươi vẫn có thể tiến vào, ta cũng đâu có làm gì…”
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, bầu không khí cũng dịu đi.
Trịnh Bân Bân bắt đầu liến thoắng kể cho Dương Bách Xuyên nghe về chuyện tổ tiên nàng ta là vua Phiêu Lưu cùng với giao ước năm đó giữa vua Phiêu Lưu và tộc cáo, quả nhiên không khác nhiều so với những gì hắn đã suy đoán.
Khi Dương Bách Xuyên hỏi Trịnh Bân Bân muốn lấy lại thứ gì, Trịnh Bân Bân lại có chút do dự.
Dương Bách Xuyên vội vàng nói: “Ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, nếu không tiện nói thì cứ coi như là ta chưa hỏi gì.”