Dứt lời, Trịnh Bân Bân giơ ngón tay, nặn ra một giọt máu, sau đó vẽ ra phù văn bay lượn trên không trung, trong miệng lẩm bẩm niệm chú.
Dương Bách Xuyên lập tức dừng lại, hắn muốn xem Trịnh Bân Bân dùng thủ đoạn gì để đối phó với hai yêu hồ có thực lực so ngang với Xuất Khiếu đại viên mãn.
Trong nháy mắt, Trịnh Bân Bân đã phun ra một âm phù khó hiểu, vẽ lên phù văn trước mặt, chớp mắt đã hoàn thành.
Giây sau, bức phù văn vẽ bằng máu của Trịnh Bân Bân phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, giữa tâm ánh sáng Dương Bách Xuyên nhìn thấy một vòng xoáy quay cuồng, hơn nữa dường như hắn còn cảm nhận được sức mạnh không gian đang dao động.
Lúc này, phu thê Bạch Hồ đã công kích đến trước người Trịnh Bân Bân.
Cũng vào lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn thấy, vòng xoáy hình thành giữa bức phù văn của Trịnh Bân Bân có một bàn tay gầy gò, đánh thẳng về phía phu thê Bạch Hồ.
“Ầm ầm ~”
Sau một tiếng đinh tai nhức óc, phu thê Bạch Hồ lui lại bệ pha lê, vẻ mặt của bọn họ vô cùng ngạc nhiên, sau đó Bạch Hồ vương tức giận nói với yêu hồ trong đại sảnh: “Bắt lấy ba người họ.”
Thế nhưng giây sau, một giọng nói già nua vang vọng trong đại sảnh: “Bạch Hồ đạo hữu, cần gì phải tức giận như vậy, lão phu khuyên ngươi đừng để con cháu ngươi động thủ, nếu không thì lão thu sẽ không niệm tình xưa.”
Dứt lời, một lão già tóc bạc trắng xuất hiện, đưa lưng về phía ba người họ, nhìn chằm chằm về phía phu thê Bạch Hồ.
Theo lệnh của Bạch Hồ vương, mấy chục con yêu hồ chưa hóa hình trong đại sảnh, chuẩn bị bổ về phía ba người Dương Bách Xuyên.
Nhưng sau khi Bạch Hồ vương nhìn thấy lão già bước ra từ trong vòng xoáy, lão híp mắt lớn tiếng nói: “Tất cả dừng tay, lui xuống, lui xuống ~”
Toàn bộ yêu hồ nghe thấy Bạch Hồ vương nói vậy thì tất cả đều dừng lại.
Lúc này, vẻ mặt Bạch Hồ vương do dự nói: “Trịnh Diêm Vương, năm trăm năm rồi, không ngờ ngươi vẫn chưa chết.”
“Haha, thời gian ước hẹn của tổ tiên và Hồ tộc ngươi đã tới, không lấy lại được đồ vật của tổ tiên thì lão phu chưa dám chết, thế nào? Bạch Hồ vương, hai phu thê ngươi không định thừa nhận hay sao? Lão già vẫn quay lưng lại với ba người Dương Bách Xuyên, sau đó nói chuyện với phu thê Bạch Hồ.
Nghe ông lão nói chuyện, vẻ mặt của vợ chồng Bạch Hồ Vương trở nên khó lường.
Khóe mắt Dương Bách Xuyên nhìn thấy trên mặt Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường không hề che giấu chút ý cười nào, trong lòng hắn biết ông lão bị Trịnh Bân Bân dùng bí pháp triệu hoán ra chắc hẳn phải có quan hệ mật thiết với Trịnh Bân Bân.
Vừa rồi Bạch Hồ Vương nhìn chằm chằm vào ông lão nói ra cái tên Trịnh Diêm Vương này, Dương Bách Xuyên nghe thấy rõ, hắn nghĩ: "Thì ra ông lão này chính là lòng tin của Trịnh Bân Bân, thảo nào nàng ta có thể bình tĩnh tự nhiên mà đối mặt với Bạch Hồ Vương như vậy.
Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy trong lòng sóng to gió lớn, bởi vì hắn có thể cảm nhận được ông lão này vậy mà lại là nguyên thần Xuất Khiếu, thế nhưng lại không giống với nguyên thần Xuất Khiếu lắm, còn về việc không giống chỗ nào thì hắn lại không nói ra được.
Chỉ dựa vào hơi thở có thể đoán được ông lão tuyệt đối là cường giả siêu cấp đã vượt qua cảnh giới Xuấ Khiếu đại viên mãn, có thể thông qua bí pháp mà triệu hồi nguyên thần Xuất Khiếu, hơi thở toàn thân vượt qua cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn, mà hơi thở lại không giống nguyên thần, hoàn toàn khác biệt với hơi thở mà nguyên thần phát ra.
Đây là điều Dương Bách Xuyên không thể nào nhìn thấu.
Tóm lại ông lão này thật sự mạnh một cách kỳ lạ, không phải cơ thể thật sự nhưng hơi thở trên người còn mạnh hơn vợ chồng Bạch Hồ Vương.
Rốt cuộc tình trạng của ông lão là sao, hay nói cách khác là tu vi thế nào?
Ngay khi trong lòng Dương Bách Xuyên đang phỏng đoán về ông lão, Bạch Hồ Vương ở đối diện cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: "KHông ngờ rằng từ biệt trăm năm, Trịnh Diêm Vương ngươi lại đi trước một bước đặt chân vào thành tựu phân thân "Phân Thần Cảnh"? Thật sự chúc mừng." Trong lời nói của hắn ta mang theo nghi hoặc và không chắc chắn, giống như đang thử dò xét mà hỏi.
"Ha ha ha!" Ông lão cười phá lên, lập tức nói: "May mắn mà thôi, Hồ vương chê cười rồi, chỉ là một phân thân hệ hỏa mà thôi, nếu không phải bản thể lão phu có việc trì hoãn thì tất nhiên sẽ đích thân tới thăm. Có điều, lão phu kêu cháu gái Trịnh Bân Bân tới đây cũng là tôn trọng vợ chồng Hồ vương, hi vọng Hồ vương thực hiện lời hứa năm đó, hoàn thành ước hẹn với tổ tiên tộc cáo của ngươi." Ông lão, hay nói cách khác là Trịnh Diêm Vương, gia gia của Trịnh Bân Bân nói chuyện ẩn chứa hàm ý.
Dương Bách Xuyên nghe thấy cảnh cáo trong lời của Trịnh Diêm Vương. Ông ta nói với vợ chồng Bạch Hồ Vương chỉ là một phân thân hệ hỏa mà thôi, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại không hề che giấu chút tự đắc nào, đồng thời còn bảo bản thể có việc không tới, chuyện này là gián tiếp thừa nhận đúng là thứ bước chân vào "Phân Thần Cảnh" hiện tại chính là một phân thân hệ hỏa của ông ta.
Quả nhiên vợ chồng Bạch Hồ Vương sau khi được Trịnh Diêm Vương xác nhận thì cả người chấn động, trong mắt tràn đầy vẻ căng thẳng.
Trên thực tế chẳng những là vợ chồng Bạch Hồ Vương, ngay cả Dương Bách Xuyên cũng trong lòng hồi lâu không bình tĩnh lại được. Vốn dĩ hắn tưởng rằng ở Sơn Hải Giới thì tu sĩ Xuất Khiếu cảnh đã là cao nhất rồi, không ngờ rằng chỉ chớp mắt đã nhìn thấy "Phân Thần Cảnh".
Hơn nữa còn là người tu luyện thành phân thân hệ hỏa, một cái phân thân sống sờ sờ xuất hiện trước mắt, thảo nào lúc trước hắn cứ cảm thấy hơi thở của ông lão là lạ, cũng không hiểu sao một người sống sờ sờ có thể xuất hiện thông qua một bí pháp như vậy?
Nếu thật sự là đại cao thủ thì có thể trực tiếp xé rách không gian xuất hiện, căn bản không cần phải thông qua thông đạo bí pháp mà tới. Hơn nữa một người tu vi Xuất Khiếu trung kỳ như Trịnh Bân Bân còn chưa thể thi triển ra pháp thuật có thể đả thông thông đạo chân chính.
Bây giờ hắn đã biết, nếu là một phân thân thì cũng hợp lý.