Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2103




Giờ khắc này, tay Dương Bách Xuyên được bàn tay ngọc của Trịnh Bân Bân nắm lấy, lòng bỗng thấy cảm động, trong tim như có dòng nước ấm chảy qua.  

Cuối cùng hắn cũng hơi hiểu được, vì sao ba người Bạch Tiểu Sinh lại tôn kính lão đại Trịnh Bân Bân từ trong nội tâm như thế.  

Nữ nhân này có thể lãnh đạo ba người kia, tự bản thân nàng ta đã rất sức cuốn hút.  

Nàng ta biết rõ khi ở trong sa mạc, đan Chân Khí là đan dược bảo mệnh nhưng vẫn có thể lấy ra cho hắn một viên, mặc kệ là thật lòng hay muốn mua chuộc lòng người, Dương Bách Xuyên vẫn ghi tạc ơn tình này trong lòng.  

“Hừ, Dương huynh đệ đã nắm đủ chưa?” Lần này đến lượt lão tam Hoa Liễu Tường tỏ vẻ khó chịu đối với Dương Bách Xuyên.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới phát hiện bản thân vẫn đang nắm tay Trịnh Bân Bân, mặt hắn đỏ bừng, vội vàng thả lỏng.  

“Hì hì…” Ngược lại Trịnh Bân Bân cất tiếng cười như chuông bạc, xoay người bắt đầu gấp rút lên đường, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm nhìn.  

Bạch Tiểu Sinh và Hoa Liễu Tường cũng phát động, dùng chân khí chạy đi.  

Lúc này lão tứ Thiết Hùng khó chịu nói: "Họ Dương kia nhớ kỹ đây, ngươi nợ lão đại nhà ta một ân huệ đấy, một viên đan Chân Khí trong sa mạc chính là một cái mạng, hừ!"  

Thiết Hùng rất khó chịu với việc lão đại nhà mình cho Dương Bách Xuyên đan Chân Khí, thế nhưng lão đại muốn cho, gã cũng không có biện pháp, đành lạnh lùng hừ với Dương Bách Xuyên một tiếng, dưới chân khẽ động, lập tức biến mất trong tầm mắt Dương Bách Xuyên.  

Khóe miệng Dương Bách Xuyên nhếch lên, đột nhiên hắn phát hiện ra chuyến đi sa mạc lần này cũng không tệ lắm, tâm trạng không hiểu sao lại tốt lên rất nhiều, bốn người Trịnh Bân Bân rất thú vị.  

Bước ra một bước, vận khởi Chỉ Xích Thiên Nhai Công đuổi theo.  

...  

Chỉ trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên đã đuổi kịp Thiết Hùng, gã vô cùng ngạc nhiên liếc hắn một cái, không ngờ tốc độ của Dương Bách Xuyên lại nhanh như vậy.  

Gã không nhịn được hừ một tiếng: "Họ Dương kia, có bản lĩnh thì so thân pháp với tam ca, nếu ngươi thắng, Thiết Hùng này sẽ tha thứ việc ngươi dùng đan dược của chúng ta.”  

“Haiz!” Dương Bách Xuyên không khỏi cười khổ với tên Thiết Hùng trong đầu chỉ toàn là cơ bắp này, tốc độ của hắn đối với một sợi gân này của Thiết Hùng, cười khổ không được, tốc độ của hắn nhanh mà cũng nhìn không vừa mắt à?  

Chẳng qua Dương Bách Xuyên không định so đo với tên ngốc Thiết Hùng này.  

Thế nhưng đúng lúc này, Trịnh Bân Bân đi trước bỗng cười nói: "Xuyên tử, dù sao cũng bắt đầu dùng chân khí gấp rút lên đường rồi, tốc độ càng nhanh càng tốt, xem thân phận của ngươi là thuật thần thông đúng không, vừa khéo so đấu với lão tam nhà ta xem. Trong đám huynh muội chúng ta, tam đệ đứng đầu, ta cũng muốn nhìn xem tốc độ của ngươi nhanh như thế nào.”  

“Đúng vậy, Dương huynh đệ đến đây, chúng ta qua so chiêu nào, ha ha!” Lúc trước khi giao chiến Dương Bách Xuyên, Hoa Liễu Tường bị hắn đánh hộc máu, trong lòng vẫn còn oán khí, bấy giờ nghe thấy đề nghị so tốc độ của lão đại và lão tứ thì lập tức dâng cao tinh thần.  

Trong lòng y thầm nghĩ, cuối cùng cũng có thể đè đầu Dương Bách Xuyên rồi, hòa nhau một ván, y không hề nghĩ tới chuyện bản thân có thể thất bại.  

Dương Bách Xuyên vốn không định chơi trội, thế nhưng nếu hắn không đồng ý thì sẽ bị bốn người kia coi thường, dù sao bộc lộ một chút thực lực thì hắn sẽ càng có sức nặng trong lòng bọn họ hơn, xem như là chuyện tốt.  

Vì vậy hắn lập tức lên tiếng: “Thế thì thử xem.”  

Chỉ Xích Thiên Nhai Công vẫn chưa thi triển hết sức, trên người hắn có thân pháp thần thông và cả sự tự tin mạnh mẽ. Chỉ Xích Thiên Nhai Công tổng cộng có bốn tầng cảnh giới, tầng thứ nhất là Mị Ảnh Cảnh, bóng dáng như mị ảnh, tầng thứ hai là Thiểm Điện Cảnh, tốc độ giống thiểm điện, tầng thứ ba là Lưu Quang Cảnh, tầng thứ tư là Phá Giới Cảnh cũng là cảnh giới cao nhất. Sau khi cảnh giới thứ tư đại thành, bước thêm một bước nữa, chính là cảnh giới Thuấn Tức Thiên Nhai.  

Đến nay Dương Bách Xuyên mới chỉ luyện thành tầng thứ nhất Mị Ảnh Cảnh và tầng thứ hai Thiểm Điện Cảnh, hiện giờ vẫn dừng lại ở Thiểm Điện Cảnh đỉnh phong, không đột phá đến tầng thứ ba Lưu Quang Cảnh cũng không biết đó là cảnh giới gì, về phần tầng thứ tư thì khỏi cần nghĩ nhiều.  

So tốc độ với Hoa Liễu Tường, dù Dương Bách Xuyên chỉ ở tầng thứ hai Thiểm Điện Cảnh thì vẫn đủ xài.  

…  

Hoa Liễu Tường nhếch miệng, nở một nụ cười khinh thường với Dương Bách Xuyên: "Còn tám mươi dặm nữa là tới Hồng Sa Cốc, chúng ta lấy Hồng Sa Cốc làm đích, Hoa mỗ đi trước một bước đến đích chờ ngươi, ha ha." Trong lời nói của Hoa Liễu Tường tràn ngập tự tin, dáng vẻ giống như bản thân sẽ thắng, Dương Bách Xuyên thua là cái chắc.  

Vừa dứt lời, Hoa Liễu Tường cười ha ha, thân hình đột nhiên phóng lên, y phục tung bay giống như trong cơ thể sinh ra một luồng gió, một khắc sau đã không còn tung tích.  

Ánh mắt Dương Bách Xuyên khẽ ngưng, lúc này mới phát hiện hình như bản thân hơi xem thường Hoa Liễu Tường rồi, nhìn qua tốc độ của y không hề chậm hơn hắn tí nào.  

Trong lòng hắn vừa động, nhanh chóng thi triển tầng thứ hai Thiểm Điện Cảnh của Chỉ Xích Thiên Nhai Công.  

Một khắc sau, trong ánh mắt đầy kinh ngạc của ba người Trịnh Bân Bân, Bạch Tiểu Sinh và Thiết Hùng, Dương Bách Xuyên xông ra ngoài như một tia chớp, thoáng cái đã biến mất trong tầm mắt của bọn họ.  

…