Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2099




Chỉ cần nói rõ, Dương Bách Xuyên không phải không thể tiếp thu, hắn chỉ chán ghét ngấm ngầm ra tay thọc gậy sau lưng.  

Trịnh Bân Bân nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Lời nói chúng ta nắm giữ địa điểm hoa Vô Diệp lúc trước vẫn có hiệu lực, nhưng không nghĩ đến muốn có được hoa Vô Diệp, trước tiên phải qua được cửa yêu thú sa mạc.”  

Ánh mắt của Dương Bách Xuyên trầm xuống, nhíu mày nhìn Trịnh Bân Bân, nói: “Trịnh mỹ nữ nói rõ ràng, nói cẩn thận, cũng nói vào điểm chính.”  

“A ~ ha ha.” Trịnh Bân Bân sửng sốt, sau đó bật cười: “Dương đạo hữu thật không dễ lừa.” Nói xong, Trịnh Bân Bân nói: “Là hồ ly sa mạc.”  

“Hồ ly sa mạc? Đó là cái gì, yêu thú hay hung thú?” Dương Bách Xuyên hỏi, trong lòng nghĩ yêu thú có thể bị Trịnh Bân Bân tránh nhẹ tìm nặng nói có lẽ sẽ không đơn giản.  

“Ngươi không biết hồ ly sa mạc?” Trịnh Bân Bân liếc nhìn Dương Bách Xuyên.  

“Khụ khụ ~ đây là lần đầu tiên ta đi ra ngoài mạo hiểm, không quen thuộc sa mạc.” Dương Bách Xuyên nở nụ cười xấu hổ, hắn thật sự không biết hồ ly sa mạc, nghe qua tuyệt đối không đơn giản, cũng không phải là hồ ly bình thường.  

Trịnh Bân Bân nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi đến sa mạc châu Tây Sơn?”  

“Ừ, lần đầu tiên.” Đôi mắt của Dương Bách Xuyên trong suốt không giấu giếm.  

Lần này Trịnh Bân Bân mới tin Dương Bách Xuyên, gật đầu nói thầm: “Khó trách, được rồi, nô gia cũng không lừa ngươi, hồ ly sa mạc là một loại yêu thú đặc biệt chỉ có ở châu Tây Sơn, hoặc nói cách khác nó là sinh linh nằm giữa yêu thú và hung thú, có trí tuệ nhưng không thể biến thành người, hung tính chiếm phần nhiều.  

Là một loại sinh linh vô cùng khó chơi, am hiểu thiên phú thần thông ảo thuật, cho dù là cường giả Xuất Khiếu hậu kỳ hay đại viên mãn, gặp phải hồ ly sa mạc thành niên cũng có thể bị mê hoặc, một khi bị nó mê hoặc, hơn nửa chỉ còn lại đường chết.  

Bốn huynh muội chúng ta đến vì một loại tinh thạch tên là Nước Mắt Hồ Tiên ở trong hang ổ của hồ ly sa mạc. Ở trong hang ổ của hồ ly sa mạc có một hồ nước nhỏ, bên trong có một loại tinh thạch là Nước Mắt Hồ Tiên, nghe đồn hồ ly sa mạc dùng nó để uống tắm gội, tích lũy tháng ngày, hấp thu dịch thể của hồ ly, hóa thành một loại tinh thạch, đó chính là Nước Mắt Hồ Tiên.  

Cũng có một lời đồn khách, đây là nước mắt ngưng kết sau khi hồ ly sa mạc khóc, dù là loại lời đồn nào, trong ao hồ của hồ ly sa mạc tồn tại Nước Mắt Hồ Tiên, bốn huynh muội chúng ta đến vì thứ này.  

Ở trong hang ổ hồ ly sa mạc tồn tại hoa Vô Diệp cũng là thật, nô gia có thể thề, bởi vậy nô gia mời Dương đạo hữu mạo hiểm một lần cùng với chúng ta, chúng ta có thể có Nước Mắt Hồ Tiên, ngươi có hoa Vô Diệp.  

Trong quá trình này phải đánh một trận sống chết với hồ ly sa mạc, đều là hồ yêu thành niên, với thực lực hiện tại của bốn huynh muội chúng ta, có thêm sự gia nhập của Dương đạo hữu sẽ thêm vài phần chắc chắn, không biết ý của Dương đạo hữu là gì?”  

Trịnh Bân Bân nói xong, ánh mắt chờ mong nhìn Dương Bách Xuyên chờ hắn trả lời.  

Lúc này Dương Bách Xuyên có thể nhìn ra được từ trong ánh mắt của Trịnh Bân Bân, hơn phân nửa là nói thật, nói cách khác, nốn người bọn họ mời chính mình vì Nước Mắt Hồ Tiên gì đó.  

Đối với Dương Bách Xuyên, dù sao hiện tại hắn đang chạy trốn không mục đích, nhưng cũng phải chạy ra khỏi sa mạc này, không có khả năng quay đầu, lão tổ Kình Thiên Môn đang canh giữ trước tấm bia đá, không có đường lui. Sự xuất hiện của bốn người Trịnh Bân Bân chứng minh trong tay bốn người bọn họ có lối ra khách, đi theo bọn họ có thể ra ngoài, đối với hắn đây là lựa chọn không tồi.  

Sau khi trầm mặc một lúc, Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: “Được, ta đồng ý.”

Trịnh Bân Bân nghe vậy thì sững sờ nhưng vẫn nhìn Dương Bách Xuyên: “Cái gì?”  

“Nghe nói không phải tổ huấn của Nhân tộc không cho tiến vào sa mạc châu Tây Sơn à? Sao các ngươi lại đến đây? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của các ngươi trông không giống lần đầu vào sa mạc lắm nhỉ, chuyện gì đây?” Cuối cùng Dương Bách Xuyên vẫn nói ra nghi ngờ trong lòng.  

Chẳng qua hắn vừa dứt lời, sắc mặt bốn người Trịnh Bân Bân đều khựng lại, ngay sau đó đều nở một nụ cười kỳ lạ.  

“Xem ra ngươi ở trong thâm sơn lâu quá nên không biết chuyện thiên hạ, thôi được, trời cũng sắp tối, chúng ta mau lên đường thôi, ta kêu lão nhị giải thích cho ngươi.” Trịnh Bân Bân thoải mái cười nói.  

Sau đó nhóm năm người vội vàng lên đường, Trịnh Bân Bân lấy ra một tấm da thú từ trong tay áo, nơi khóe mắt Dương Bách Xuyên liếc thấy từng sợi chỉ đỏ cong cong vặn vẹo phía trên, xem ra là bản đồ.  

Chẳng qua lúc hắn nhìn sang, Trịnh Bân Bân giống như vô tình cất bản đồ đi.  

Dương Bách Xuyên biết rõ tầm quan trọng của một tấm bản đồ ở sa mạc châu Tây Sơn mênh mông này như thế nào, có thể nói không khác gì đồ bảo mệnh, Trịnh Bân Bân không cho hắn xem là chuyện rất bình thường.  

Tuy hiện tại mọi người tạm thời trở thành minh hữu nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rõ chỉ vì lợi ích mà thôi, còn chưa đến mức sống chết có nhau.  

Lúc lên đường, Trịnh Bân Bân đã kêu lão nhị Bạch Tiểu Sinh giải thích cho Dương Bách Xuyên và những thư sinh bên cạnh hắn bù lỗ hổng kiến thức. Những thứ Bạch Tiểu Sinh giảng, có một ít không được ghi chép bên trong điển tịch, có một vài xuất xứ từ điển tịch, rất đầy đủ dễ hiểu, đúng là đọc vạn quyển sách vẫn kém hơn đi vạn dặm đường.  

Đối với tổ huấn không được vào châu Tây Sơn của Nhân tộc, Bạch Tiểu Sinh giải đáp rằng: “Đây chỉ là lời khuyên mà mấy thế lực đứng đầu Nhân tộc để lại cho môn hạ vạn năm trước, lúc đó bọn họ đại diện cho toàn Nhân tộc nên tổ huấn không sai.  

Tuy nhiên dù sao cũng đã qua mấy vạn năm rồi, đối với mấy tông môn không thuộc thế lực đứng đầu năm đó mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao, cũng chỉ dùng để ràng buộc môn hạ đệ tử của bọn họ mà thôi.”