Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2094




Mặc dù đối mặt với một kiếm của Dương Bách Xuyên, trưởng lão này đã toàn lực chống đỡ, nhưng ông ta đâu phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên.  

Trong tiếng kêu thảm thiết, Dương Bách Xuyên trực tiếp phá vỡ phòng ngự của trưởng lão này, trưởng lão này chết ngay lập tức, bị một kiếm của Dương Bách Xuyên bổ xuống từ ấn đường, lần này Nguyên Thần cũng bị hủy.  

“Hừ, muốn chết!”  

“Uỳnh!”  

“Phụt!”  

Sau khi Dương Bách Xuyên chém chết trưởng lão này, sau lưng cũng bị dính một đòn mạnh mẽ, chính là lão tổ Kình Thiên Môn đuổi tới trong nháy mắt ra tay.  

Hắn há miệng ói máu, cảm thấy xương cốt toàn thân đều như gãy ra, cả người bay ra ngoài, nhưng lại cười khổ bản thân tham lam, nếu không giết trưởng lão Kình Thiên Môn này, thì có thể rút lui an toàn.  

Bây giờ lại bị lão tổ Kình Thiên Môn đánh một đòn vào lưng, lúc này chân khí trong người đều bắt đầu rối loạn.  

Trong nháy mắt hắn cảm nhận được lão tổ Kình Thiên Môn đã lại đến bên cạnh, lúc này Dương Bách Xuyên bị dọa gần chết, trong lòng chợt động nổi lên kình đạo, vận chuyển linh thức chạy trốn trong nháy mắt.  

Mặc dù sau lưng ăn một đòn nặng nề, nhưng trốn vào sâu trong sa mạc thì vẫn có thể làm được.  

Dù sao hắn đoán chắc lão tổ Kình Thiên Môn không dám đuổi theo vào là được.  

Ngay sau đó đã xuất hiện trong sa mạc cách mấy trăm mét.  

“Ọe!”  

Lại nôn ra máu tươi, vừa quay đầu thấy khuôn mặt u ám của lão tổ Kình Thiên Môn nhìn chằm chằm hắn.  

“Khụ khụ!” Dương Bách Xuyên ho khan, sau đó nhìn lão tổ Kình Thiên Môn, hắn biết lão bất tử này là quyết tâm canh ở đây không đợi hắn rời khỏi, lập tức quyết định tiến vào sâu trong sa mạc.  

Sau khi vận chuyển chân khí dễ chịu hơn nhiều rồi, Dương Bách Xuyên chậm rãi nói: “Lão già, ngày sau nếu tiểu gia không chết, nhất định sẽ rút Nguyên Thần của ngươi ra làm thành đèn Thần Hồn.”  

Sau khi bỏ lại một câu, lần này Dương Bách Xuyên không còn do dự, trực tiếp đi vào sâu trong sa mạc.  

Mặc dù một lần thăm dò bị trọng thương, nhưng cũng đã gi ết chết một trưởng lão Kình Thiên Môn, coi như huề rồi.

Sa mạc mênh mông vô tận tràn ngập quá nhiều tin đồn, trong đó có tin đồn bậy bạ cũng có nguy hiểm thật sự.  

Sau khi Dương Bách Xuyên đi được hơn mười dặm, hắn thả chậm bước chân, lão tổ của Kình Thiên Môn cũng không có ý đuổi theo, xem ra lão thật sự muốn vây chết mình trong sa mạc.  

Dương Bách Xuyên cũng rất bất đắc dĩ mới tiến sâu vào trong sa mạc, nếu có lựa chọn hắn tuyệt đối sẽ không tiến vào sa mạc, lúc bị lão tổ của Kình Thiên Môn đuổi theo chạy trốn, hắn hoàn toàn không nhìn phương hướng mà chỉ muốn chạy trốn, không ngờ lại đâm đầu vào châu Tây Sơn này.  

Theo ghi chép, toàn bộ châu Tây Sơn đều là sa mạc, khắp nơi đều là hoàn cảnh ác liệt, Dương Bách Xuyên cũng không dám thả chân chạy lung tung, từng bước đi của hắn đều rất cẩn thận, rất sợ sơ ý sẽ đụng phải thứ cổ quái gì đó.  

Trong sa mạc mênh mông vô tận, hoàn toàn không có sự sống, đi lâu dài sẽ làm cho người ta sinh lòng chán nản, sau khi đi dạo cả ngày, đến lúc hoàng hôn, Dương Bách Xuyên đoán chừng đã đi được mấy trăm dặm đường, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi mới đi tiếp.  

Vì không có linh khí trời đất tồn tại, Dương Bách Xuyên nghĩ có thể tiết kiệm chân khí thì tiết kiệm nên không phi hành, dù sao ở trong sa mạc cũng không có mục tiêu, chỉ là cứ thế đi về một phương hướng, vừa đi vừa nhìn với một tâm lý quan sát.  

Hắn tự an ủi bản thân coi như một cuộc hành trình phiêu lưu sa mạc.  

Lúc đi qua một cồn cát trong sa mạc, Dương Bách Xuyên ngừng lại chuẩn bị tiến vào không gian bình Càn Khôn để gặp mặt mọi người một lần, Dương Bách Xuyên cũng sợ sẽ xuất hiện chuyện bất trắc gì đó ở nơi không xác định này nên không dám thả mọi người ra khỏi không gian bình Càn Khôn, hắn nghĩ chờ khi ra ngoài hoặc là tìm một nơi tương đối an toàn sau đó mới thả mọi người ra được.  

Vừa mới ngồi xuống cồn cát nghỉ ngơi, lúc hắn vừa định lấy hơi vào bình Càn Khôn thì không ngờ bên tai lại truyền đến âm thanh như có như không.  

Dương Bách Xuyên vểnh lỗ tai lên lắng nghe, hình như loáng thoáng nghe được ở cách đây mấy trăm mét có âm thanh vang lên, hơn nữa còn là giọng nói của người.  

“Nhanh… Nhanh…”  

Hắn nghe không rõ lắm nhưng vẫn có thể nghe thấy có người nói chuyện, giọng điệu nghe có vẻ rất vội vàng.  

Điều này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên sửng sốt, không phải trong sách cổ đã nói không ai dám tiến vào sa mạc châu Tây Sơn sao?  

Tại sao có thể có tiếng nói của con người chứ?  

Nghe âm thanh cách đây mấy trăm mét, trong lòng Dương Bách Xuyên hơi động, lúc đưa mắt nhìn lại cũng là vừa ngẩng đầu nhìn thấy phía chân trời có một trận bão cát thật lớn nổi lên.  

Đó là phương hướng của âm thanh phát ra.  

Bão cát ở trong sa mạc là hiện tượng tự nhiên rất phổ biến, thế nhưng Dương Bách Xuyên nhìn thấy bão cát như thể che khuất bầu trời nhanh chóng thổi tới, lại là khí thế hung mãnh vô cùng, làm cho người ta có thể nghĩ đến cảnh tượng càn quét cả trời đất, rất khủng khiếp.  

Mà sau một khắc, Dương Bách Xuyên nhìn thấy trên đường chân trời có mấy bóng người đang chạy như điên về phía mình, mục tiêu chính là chỗ hắn đứng.  

Trong đầu Dương Bách Xuyên chợt hiểu ra, đối mặt với bão cát cường đại thế này, hình như chỉ có cồn cát ở chỗ hắn đứng là nơi duy nhất có thể tránh né.