Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2093




Lão tổ của Kình Thiên Môn tức tới mức cả người run rẩy, nói về chửi chửi bóng chửi gió thì có mười lão cũng không phải đối thủ của người Trung Quốc Dương Bách Xuyên này. Lão rất muốn đuổi theo vào giế t chết Dương Bách Xuyên nhưng nghĩ đến tổ tiên giáo huấn, nghĩ đến sự kh ủng bố của châu Tây Sơn ghi chép trong điển tịch, cuối cùng lão đã dừng lại ở trước bia đá, không đuổi theo vào trong.  

Có điều thực sự bị lời chửi rủa của Dương Bách Xuyên chọc tức không nhẹ, lúc lật tay lại đã xuất hiện một cung tên trong tay, bắn một mũi tên về phía Dương Bách Xuyên ở ngoài trăm mét.  

“Mẹ kiếp!”  

Dương Bách Xuyên văng tục, quay người bỏ chạy, hắn không ngờ trong tay lão bất tử này lại có cung tên, mặc dù là linh khí nhưng ở nơi không có linh khí trời đất này, uy lực vẫn là rất lớn. Quan trọng là chạy trốn cả đường, linh khí trong người hắn gần như đã cạn kiệt, nếu không phải có linh đào chống đỡ bổ sung chân khí, việc này chính là mục tiêu sống.  

Trong chớp mắt, Dương Bách Xuyên đã biến mất trong tầm mắt của lão tổ Kình Thiên Môn.  

Nhìn bóng lưng rời đi của Dương Bách Xuyên, lão tổ Kình Thiên Môn tức đến nghiến răng nghiến lợi, mặt mày u ám nói: “Lão phu sẽ ở đây chờ, xem tiểu tử ngươi có bản lĩnh lớn cỡ nào, dám bước vào sâu trong sa mạc thật?”  

Sau khi nói xong, lão tổ Kình Thiên Môn dứt khoát ngồi xếp bằng xuống, quyết tâm canh ở trước bia đá, trong lòng lão nghĩ Dương Bách Xuyên không dám vào sâu trong sa mạc, sự kh ủng bố của sa mạc châu Tây Sơn gì cũng có, không ai dám vào sâu bên trong.  

Lão vô cùng rõ ràng điểm này.  

Lão tổ Kình Thiên Môn ngồi liền ba ngày, lúc hoàng hôn ngày thứ ba, ba trưởng lão dẫn theo hơn trăm đệ tử Kình Thiên Môn đuổi đến.  

Sau khi những đệ tử này đến, lão tổ Kình Thiên Môn trực tiếp ra lệnh để những tất cả đệ tử này đều canh gác trước bia đá, một khi có tin tức của Dương Bách Xuyên thì lập tức thông báo với lão, còn lão thì đã rời khỏi hiện trường.  

Sau khi lão tổ Kình Thiên Môn rời đi, những đệ tử ở lại đây, từng người trông vô cùng uể oải, nhưng dường như ngại nhiệm vụ của lão tổ nên không thể không đóng giữ chờ tin tức của Dương Bách Xuyên.  

Mà lúc này chỗ cách cột mốc ranh giới mấy nghìn mét, Dương Bách Xuyên bò phía sau cồn cát, nhìn rõ mồn một hành động xung quanh bia đá hoặc nói là lão tổ Kình Thiên Môn và những đệ tử này trong ba ngày nay.  

Sau khi hắn thấy lão tổ Kình Thiên Môn rời đi, đã lập tức muốn đứng dậy giết ra ngoài. Dù sao trong mắt hắn những đệ tử Kình Thiên Môn ở lại canh giữ này không hề đáng sợ, bên trong không có một sự tồn tại cảnh giới Xuất Khiếu nào, đối với hắn cho dù người canh gác có nhiều hơn gấp đôi cũng chẳng sao.  

Nhưng sau khi hắn đứng dậy thì đã dừng lại, nghĩ kỹ lại đây rất có thể là âm mưu của lão tổ Kình Thiên Môn kia, ngoài mặt lão già tự mình rời đi, cho đệ tử ở lại canh gác, thực ra là lão đang trốn đi, có thể là để dụ dỗ hắn ra ngoài nhỉ?  

Nghĩ lại đúng là có khả năng này, so với tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ, nhiều Nguyên Anh hơn cũng đều là giun dễ, hắn có thể nghĩ đến điểm này, lão tổ Kình Thiên Môn như lão ta cũng có thể nghĩ đến.  

Cho nên Dương Bách Xuyên đoán đây chính là cố tình để hắn cho rằng lão tổ Kình Thiên Môn đã rời khỏi rồi dụ hắn ra, lão già này chắc chắn sẽ lập tức xuất hiện đối phó hắn.  

Dương Bách Xuyên suy nghĩ, vẫn quyết định thăm dò chút, nếu lão tổ Kình Thiên Môn đã rời đi thật, vậy thì đúng lúc hắn cũng sẽ rời đi, dù sao hắn vẫn rất kiêng dè uy danh kh ủng bố của sa mạc châu Tây Sơn. Lịch sử Sơn Hải Giới nhiều cao thủ kiêu hùng như vậy đều chết ở trong sa mạc, hắn còn chưa kiêu ngạo đến mức có bản lĩnh sinh tồn một mình trong sa mạc.  

Nếu như lão tổ Kình Thiên Môn quả thật có âm mưu âm thầm chờ đợi hắn ra ngoài rồi bắt lấy, vậy thì Dương Bách Xuyên sẽ phải đưa ra quyết định, cùng lắm thì xông pha sa mạc. Dù sao cũng không còn đường lui, không bằng tiến vào sâu trong sa mạc tìm kiếm đường ra ngoài, hắn không tin mấy trăm ngàn dặm châu Tây Sơn đều có thể bị Kình Thiên Môn lấp kín?  

Hơn nữa tính toán xấu nhất là thật sự gặp phải nguy hiểm, hắn sẽ trốn vào bình Càn Khôn tu luyện, cuối cùng không chết được.  

Tu luyện mấy chục mấy trăm năm, tu vi sẽ có thể đột phá, đến lúc đó rồi ra ngoài, có thể giế t chết lão tổ Kình Thiên Môn, hắn cũng không tin lão già này sẽ cho người canh ở nơi này mãi?  

Có điều hắn không vội, vẫn trốn ở sau cồn cát quan sát, mặc dù sa mạc này không có linh khí trời đất, nhưng trên người hắn có tồn tại bình Càn Khôn, mà trong bình Càn Khôn có núi linh đào, có đầy linh đào bổ sung linh khí thì không vây chết được hắn.  

Vừa hấp thụ linh khí của linh đào khôi phục chân khí trong người, Dương Bách Xuyên trốn sau cồn cát không có động tĩnh, mà đệ tử Kình Thiên Môn ở xung quanh bia đá cũng chưa rời đi, trông dáng vẻ đúng là định đóng quân thời gian dài.  

Ngày thứ chín, chân khí trong người Dương Bách Xuyên đã khôi phục đến đỉnh phong, hắn cũng không định đợi tiếp nữa, quyết định đi thăm dò, nếu lão tổ Kình Thiên thật sự trốn trong chỗ tối, hắn sẽ không hề do dự vào sâu trong sa mạc tìm kiếm lối ra khác, không tin người sống sờ sờ còn có thể thật sự bị vây chết trong sa mạc.  

Kiếm Đồ Long trong tay chợt cử động, nhanh chóng xông tới chỗ bia đá.  

Một đệ tử Kình Thiên Môn thấy Dương Bách Xuyên nhanh chóng xông qua, bị dọa tới sắc mặt biến đổi, há miệng hô: “Dương…”  

“Phập!”  

Một chữ Dương vừa hô ra đã bị Dương Bách Xuyên chém bay đầu.  

Ba trưởng lão Nguyên Anh viên mãn lúc trước bị Dương Bách Xuyên đánh trọng thương lúc này đã khôi phục thương thế, dù sao tu vi vẫn mạnh hơn đệ tử bình thường, lúc Dương Bách Xuyên chém chết đệ tử đầu tiên đã phát hiện ra, một người trong đó nhanh chóng bóp nổ một phù chú trong tay.  

Một tiếng chói tai lập tức cắt qua bầu trời bao la.  

Khóe mắt Dương Bách Xuyên thấy phù chú Truyền Tấn phóng lên, trong lòng thầm than: “Quả nhiên lão bất tử chưa rời đi, đang đợi mình mắc bẫy.”  

Ngay tức thì hắn hừ lạnh, thân hình chợt lóe giết về phía một trưởng lão Nguyên Anh đại viên mãn trong đó.  

Mà lúc này một khí tức đào núi lấp biển vọt lên chín tầng mây, từ xa bay tới nhanh như chớp.  

Khóe mắt Dương Bách Xuyên liếc qua quả nhiên là lão tổ Kình Thiên Môn.  

Lúc này trong lòng hắn nổi nóng, một kiếm toàn lực bổ xuống trưởng lão này.  

“A!”