Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2091




Linh thức của Dương Bách Xuyên phát động hơn ngàn dặm, lúc chạy trốn còn nghe được âm thanh thở hổn hển, hắn không hề quay đầu lại đã bỏ chạy, sau một phút đã xuất hiện ở nơi cách đó ngàn dặm.  

Nơi này vẫn đang trong núi lớn, một ngọn núi trải dài mấy ngàn dặm là chuyện rất bình thường ở Sơn Hải Giới, thậm chí không tính là dãy núi lớn, dãy núi máy vạn dặm đều rất bình thường.  

Đánh không lại thì bỏ chạy, Dương Bách Xuyên luôn có tự tin về khả năng chạy trốn của mình, linh thức cường đại xa đến nghìn dặm, hắn không biết linh thức của những tu sĩ cùng cảnh giới có được ngàn dặm hay không, thế nhưng hắn thì rất chắc chắn, hơn nữa còn có thần hồn cường đại để chống đỡ, muốn chạy đến được ngàn dặm trong nháy mắt cũng chỉ là chuyện nhỏ.  

Đương nhiên, cái giá của việc chạy trốn như vậy là tiêu hao rất nhiều chân khí trong cơ thể.  

Nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ chắc là đủ để mình thoát khỏi sự đuổi giết của lão tổ Kình Thiên Môn.  

Hắn ngẫm lại, vừa rồi, khí tức của lão già kia thật sự kinh khủng, cách mấy trăm thước vẫn có thể khiến người ta chịu một lực áp bức giống như mây đen áp thành vậy.  

Cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ của mình và cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn chênh lệch ba tiểu cảnh giới, thật đúng là không phải chuyện đùa.  

Đánh với Ninh Vô Tận một trận, Dương Bách Xuyên cũng có hiểu biết thêm một chút về thực lực của mình, với ưu thế về Nguyên Thần của hắn đại khái có thể chịu áp lực của Xuất Khiếu trung kỳ không thành vấn đề, nếu tiến thêm một bước vẫn có thể đối kháng một lát với Xuất Khiếu hậu kỳ, thế nhưng đối mặt với tu sĩ Xuất Khiếu đại viên mãn thì chỉ có thể chạy trốn.  

Đây là chỗ thua kém từ trong ra ngoài.  

Lần này tuy là không thành công chiếm được Kình Thiên Môn nhưng cũng báo thù được sự sỉ nhục ở thành Yêu Quang năm đó, g iết chết môn chủ Kình Thiên Môn và một Đại trưởng lão, làm ba gã Nguyên Anh trọng thương, gi ết chết bốn gã Nguyên Anh hậu kỳ, trên cơ bản đã hủy diệt căn cơ của một môn, ít nhất sẽ làm cho Kình Thiên Môn tụt dốc trong vòng mấy trăm năm.  

Điều duy nhất không ngờ chính là Kình Thiên Môn còn có lão tổ cấp bậc cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn tọa trấn, điều này cũng làm cho Dương Bách Xuyên có thêm cái nhìn mới đối với tu chân giả và các tông môn ở Sơn Hải Giới.  

Có lẽ các tu sĩ ở Sơn Hải Giới cũng không giống như Diệp Vô Tâm đã nói là cảnh giới Xuất Khiếu vô cùng hiếm có, từ Kình Thiên Môn có thể thấy được, có lẽ tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu không chỉ đơn thuần như lông phượng hay sừng lân, ít nhất Kình Thiên Môn đã có hai người.  

Vậy còn những tông môn truyền thừa lâu đời khác thì sao?  

Ai dám nói trong những tông môn khác không có lão quái vật cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn?  

...  

Ngay lúc Dương Bách Xuyên ngừng th ở dốc, trong lòng vừa mới suy nghĩ đến những vấn đề này, đột nhiên hắn cảm thấy trên đỉnh đầu có một luồng kình phong tập kích, còn chưa kịp suy nghĩ đã lăn người trước, phát động linh thức rồi lập tức biến mất tại chỗ.  

“Ầm ầm~”  

Ngay khi hắn lăn khỏi chỗ, khóe mắt liếc qua đột nhiên nhìn thấy đỉnh đầu ập đến một bàn tay thật lớn do chân khí tạo thành, một đòn giáng mạnh vào chỗ hắn đứng ban đầu, đánh thành một cái hố lớn trên mặt đất.  

Hắn cũng nhìn thấy ở chân trời xuất hiện một bóng dáng màu trắng, chính là lão giả mặc bạch y trước đó, điều khác biệt là lần này chính là bản tôn của lão đích thân đến.  

Dương Thần có khí tức thần hồn, bản tôn có rất nhiều lực sinh cơ, điểm này không khó phân biệt đối với tu chân giả, hơn nữa nếu cùng cảnh giới thì có thể dựa vào cảm nhận để phán đoán tu vi của đối phương.  

Trốn thôi~  

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Dương Bách Xuyên, hắn không chút do dự biến mất.  

Hắn không ngờ lão bất tử này lại di chuyển nhanh thế, gần như không cho mình thời gian th ở dốc.  

Từ điểm này phán đoán, cũng chứng tỏ tốc độ truy đuổi mình của đối phương không hề chậm hơn tốc độ mình chạy chút nào, điều này làm cho trong lòng Dương Bách Xuyên căng thẳng.  

Có thể tưởng tượng một khi bị lão bất tử này đuổi kịp hắn, chuyện sau đó sẽ không thể tưởng tượng nổi.  

Đương nhiên vào lúc nguy cấp Dương Bách Xuyên có thể tiến vào bình Càn Khôn để trốn thoát, thế nhưng giờ phút này bên trong không gian bình Càn Khôn có thể có một đại gia đình và ba trăm đệ tử Vân Môn, cho dù có thể hắn cũng không dám mạo hiểm tiến vào bình Càn Khôn.  

Điều duy nhất hắn có thể làm là chạy trốn.  

Không chắc chắn có thể đấu lại lão bất tử Kình Thiên Môn kia thì chỉ có thể như thế.  

Nhưng hiện giờ, điều Dương Bách Xuyên lo lắng chính là chân khí trong cơ thể mình có thể kiên trì đến lúc cắt đuôi được vị lão tổ Kình Thiên Môn này không.  

Sau khi mạo hiểm tránh thoát một đòn, lần này lúc Dương mỗ chạy trốn gần như là không có th ở dốc, chỉ có thể một hơi chạy ra khỏi ba bốn vạn dặm, lúc hắn cảm thấy chân khí trong cơ thể đã tiêu hao hơn phân nửa mới vô cùng kinh ngạc dừng lại.  

“Hây ~ mẹ nó, lần này chắc là có thể cắt đuôi lão bất tử đó rồi chứ?” Dương Bách Xuyên dừng ở bên cạnh một gốc cây cổ thụ, khung cảnh bốn phía tất cả đều là cổ thụ cao chọc trời và rừng rậm nguyên thủy, hắn cũng không biết mình đã đến nơi nào, dù sao cũng là đang chạy trốn nên hắn chỉ có thể cắm đầu chạy.  

Đương nhiên sau khi dừng lại, Dương Bách Xuyên cũng không quên cảnh giác, vừa quay đầu nhìn về phía chân trời thì có tiếng xé gió truyền đến, Dương Bách Xuyên lập tức tức giận đến nỗi chửi ầm lên: “Lão bất tử âm hồn bất tán à~”  

Vẫn là lão tổ Kình Thiên Môn đuổi theo hắn không rời đã đến, không còn cách nào khác, Dương Bách Xuyên đành tiếp tục chạy trốn.  

......