Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2044




Dương Bách Xuyên cũng không định mặc kệ Ngụy Nhân, dựa theo lời của sư phụ, có thể tu luyện thành công  m Dương Công, tương lai Ngụy Nhân chắc chắn trở thành một  m Dương Yêu tuyệt thế, hoặc nói là thái giám thì thích hợp hơn.  

Hôm nay Dương Bách Xuyên nhìn thấy Ngụy Nhân một đánh ba, hơn nữa còn chiến đầu vượt cấp, tin tưởng không nghi ngờ, tương lai Vân Môn yêu cầu đến yêu vật tuyệt thế như Ngụy Nhân.  

Dương Bách Xuyên tin tưởng anh ta sẽ đi Vân Môn chờ chính mình, hiện tại anh muốn tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.  

Nếu những người này từ bỏ cơ hội rời đi Địa Cầu, anh cũng sẽ không khách khí, đã như vậy thì ở hết lại đây.  

Có thể kéo dài linh thức ra ngàn dặm, trong tay cũng có định vị của các tông môn võ cổ truyền lại, tìm những người này không phải chuyện khó.  

Tiếp theo Dương Bách Xuyên không chút khách khí giết sạch đám tu sĩ Sơn Hải Giới ở lại Địa Cầu.  

Thủ đoạn này đã kíp nổ toàn bộ giới võ cổ.  

Ngày thứ ba, Dương Bách Xuyên cầm một phần danh sách đến từ Thần Long Đàm, tất cả đều là những dị năng giả đứng đầu ở phương Tây, trong đó bao gồm quỷ hút máu, Đoàn Thánh Kỵ Sĩ, Miếu Pharaoh…  

Nhưng chỉ cần thực lực vượt qua Tiên Thiên đều bị Dương Bách Xuyên giế t chết gần như không còn.  

Ba ngày trôi qua, cả thế giới chấn động, Hoa Hạ ngược lại trở thành nơi có võ cổ và dị năng cường đại nhất, không nói đến mấy cái khác, chỉ cần Vân Môn cũng đủ kinh sợ tất cả thế lực.  

Không có khả năng tất cả đệ tử Vân Môn đều rời đi, Dương Bách Xuyên đối xử bình đẳng, yêu cầu đối với Vân Môn và các thế lực lớn là, tất cả tu sĩ đạt đến Kim Đan đều rời đi Địa Cầu.  

Chỉ trong ba ngày, Dương Bách Xuyên đã mở ra một hoàn cảnh võ cổ ổn định cho Hoa Hạ, hơn nữa nghiêm khắc dặn dò nhị đồ đệ, không được để đệ tử Vân Môn có bất cứ quan hệ gì với chính trị, bởi vì anh biết đây là điểm mấu chốt của Lữ Xuân Thu.  

Dương Bách Xuyên biết tâm tư của Lữ Xuân Thu, chỉ cần không dính đến Thần Mộ Viên đều là bạn, vì vậy Dương Bách Xuyên dặn dò Vương Tông Nhân rất kỹ càng về phương diện này.  

Ai biết Lữ Xuân Thu còn có con át chủ bài nào trên Địa Cầu hay không, mặc dù Lữ Xuân Thu đã đi Thần Mộ Viên, nhưng cũng không chắc ông ấy không chuẩn bị gì, Thần Long Đàm chỉ là thế lực bên ngoài.  

Hơn nữa, mặc dù Lữ Xuân Thu có tâm tư mượn dùng lực lượng chính phủ Hoa Hạ bảo vệ bí mật về Thần Mộ Viên, nhưng về mặt khác ông ấy cũng là thủ vệ của Hoa Hạ. Dương Bách Xuyên rất tán đồng điểm này, chính vì vậy mới đồng ý với Lữ Xuân Thu, trước khi rời khỏi Địa Cầu đi đến Sơn Hải Giới sẽ không nhớ thương Thần Mộ Viên.  

Ngày thứ tư, Dương Bách Xuyên bắt đầu đi thăm nhà ba mẹ vợ với mấy người phụ nữ, dù sao cũng phải rời khỏi, tạm biệt là chuyện nên làm.  

Đến ngày thứ bảy mới hoàn thành xong công tác đi thăm người thân bạn bè, ngày cuối cùng, Dương Bách Xuyên và nhị đồ đệ Vương Tông Nhân đi đến nhà họ Vương ở Đế Đô.  

Bất kể là quan hệ với ba anh hay từ góc độ của đồ đệ, anh đều phải đi một chuyến đến nhà ba mẹ Vương Tông Nhân.  

Còn ông lão Vương Huyền Cơ sẽ đi cùng với Dương Bách Xuyên đến Sơn Hải Giới, theo lời ông, vũ trị cuồn cuộn vô biên tràn ngập kỳ ảo, không biết Sơn Hải Giới thì thôi, nếu đã biết mà không đi xem khác gì uổng phí cả đời?  

Ba năm trước ông ấy đã vượt qua thiên kiếp Kim Đan, tu thành Kim Đan đại đạo, cũng càng thêm hứng thú với thiên địa đại đạo trong vũ trụ, cũng từng nói với Dương Bách Xuyên, sau này đi đến Sơn Hải Giới chắc chắn phải dẫn theo ông ấy.  

Đối với Vương Huyền Cơ, Dương Bách Xuyên luôn cảm thấy ông ấy là một thần côn vô cùng linh nghiệm, bộ dáng tiên phong đạo cốt thần bí khó lường, sau khi lên đến Kim Đan, càng cảm thấy như vậy.  

Ở Tu Chân Giới cũng có đại đạo thần côn cùng loại, nhưng xem vận khí của người thường còn được, xem của người tu chân có chút khó.  

Nhưng không ngại anh và Vương Huyền Cơ trở thành bạn vong niên, từ trước đến nay quan hệ giữa hai người vẫn luôn không tồi.  

Sau khi đến nhà họ Vương, ba mẹ Vương Tông Nhân và Vương Huyền Cơ đã đứng nghênh đón trước cửa nhà từ sớm, đồng thời Dương Bách Xuyên còn thấy được một người quen, em gái của Vương Mạc Sinh, Vương Kiêm Gia.  

Tính lên Vương Kiêm Gia đã công tác trong Vân Kỳ gần mười năm, năm đó sau khi gặp mặt nhà họ Vương, cách xa 10 năm, đây là lần gặp mặt thứ hai.  

Vương Kiêm Gia là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Vương, cũng là người đẹp đứng đầu, trên người có một loại khí chất trầm tĩnh, độc đáo của một nữ tri thức. Mặc dù đứng sau người nhà nhưng lại vẫn lóa mắt, dáng người cao gầy 1 mét 8, tóc ngắn, đeo cặp kính gọng vàng, mặc bộ đồ thể dục màu trắng, càng nhìn càng thấy độc đáo.  

Dương Bách Xuyên nhìn người nhà họ Vương ra nghênh đón không dám chậm trễ, vội vàng bước nhanh đi đến, mặc dù bây giờ anh đã là tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu kỳ, nhưng cũng càng thêm để ý tình thân.  

Vợ chồng Vương Mạc Sinh thật lòng coi anh như con trai ruột, từ năm đó sau khi biết thân phận anh đến tận bây giờ vẫn chân thành, chưa từng thay đổi.  

“Chú Vương, dì Lý, ông ~”  

Dương Bách Xuyên chào thăm hỏi, nói đi nói lại quan hệ giữa anh và nhà họ Vương hoàn toàn lộn xộn, nhiều năm như vậy, nghĩ lại cũng buồn cười, nhưng không xấu hổ, ngược lại rất tự nhiên.  

Vương Tông Nhân là đệ tử của anh, từ điểm này, anh đã ngang hàng với vợ chồng Vương Mạc Sinh, nhưng anh lại gọi vợ chồng Vương Mạc Sinh là chú dì.  

Mà đến ông lão Vương Huyền Cơ thì hoàn toàn rối loạn, trực tiếp gọi anh em với anh, hai người là bạn vong niên, theo lời ông, đều là tục lễ nên cũng không cảm thấy xấu hổ.  

Chờ sau khi chào hỏi các vị trưởng bối, chuyển ánh mắt lên trên người Vương Gia Kiêm, vừa định mở miệng, không nghĩ đến Vương Gia Kiêm lại mỉm cười nói: “Có lẽ anh nên gọi tôi là cô nhỏ.”