Lúc này cả động tiên Vân Môn có tới mấy nghìn khách, Dương Bách Xuyên tiến vào mời rượu, cảm ơn khách khứa. Hơn một nghìn bàn tiệc, anh bắt đầu mời rượu từng bàn từ giữa trưa, mặc dù anh có thể chất đặc biệt nhưng đến khi mời rượu xong cũng đã mơ mơ màng màng. Mãi đến xế chiều mới hoàn thành tất cả các khâu, cuối cùng là vào động phòng.
Tất nhiên là động phòng tại biệt viện riêng ở cung Tu Đạo. Dương Bách Xuyên mơ mơ màng màng đi vào biệt viện, nhìn từng dãy phòng mà hoa hết cả mắt.
Thật ra vấn đề Dương Bách Xuyên đi phòng nào đã chốt trước rồi, đương nhiên là đi đến phòng của chính cung nương nương Triệu Nam. Cho đến ngày hôm nay, trong sáu người phụ nữ chỉ có Triệu Nam là vẫn còn trong trắng.
Mấy người phụ nữ khác đều đã có quan hệ vợ chồng với Dương Bách Xuyên.
Các cô ấy đều biết chuyện này, cho nên khi nghe thấy tiếng bước chân Dương Bách Xuyên đi vào phòng của Triệu Nam, ai nấy đều thở dài nhưng cũng không oán giận, đêm nay thuộc về vợ cả.
Thu hoạch của bọn họ trong ngày hôm nay là một danh phận.
Dương Bách Xuyên lảo đà lảo đảo, xem ra say lắm rồi. Nhưng sau khi anh đẩy cửa phòng Triệu Nam ra, đôi mắt mơ màng mở to, sáng lấp lóe.
Dương Bách Xuyên say thật ư?
Điều này chỉ có bản thân anh biết.
Đối mặt với sáu cô dâu, anh còn chưa tu luyện đến cảnh giới phân thân, giả say là lựa chọn duy nhất. Anh yêu mỗi người vợ của mình, lại càng không muốn làm tổn thương bất kỳ ai.
Đêm nay anh chỉ có thể ở bên Triệu Nam, anh đã nợ cô ấy rất nhiều.
Bất kể là sự việc ở Hồng Kông năm xưa, hay là chuyện mình mất tích sáu năm, Dương Bách Xuyên biết Vân Môn có thể lớn mạnh như hiện tại, công đầu thuộc về Triệu Nam. Anh là bạn trai, là chồng chưa cưới của Triệu Nam, nhưng trong số tất cả những người phụ nữ của mình, thời gian anh ở bên cô ấy lại ít nhất.
Vì vậy đêm nay anh mượn men rượu, chỉ đành xin lỗi các cô vợ khác, anh phải ở bên Triệu Nam.
Hai người quen biết nhau hơn mười năm, rốt cuộc hôm nay cũng hoàn thành bước đi hoàn mỹ nhất trên chặng đường chung.
Dương Bách Xuyên đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi đến, chăm chú nhìn cô dâu Triệu Nam đội khăn trùm đầu, ngồi trên mép giường.
Triệu Nam nghe thấy tiếng bước chân Dương Bách Xuyên từ từ đi tới, không hiểu sao trái tim đập thình thịch. Cô ấy đợi ngày này đã hơn mười năm, hôm nay coi như viên mãn.
Dương Bách Xuyên nhìn Triệu Nam yên tĩnh ngồi trên mép giường, bình tĩnh đi tới ngồi bên cạnh đối phương. Anh không vội gỡ khăn trùm đầu, mà cầm tay cô ấy và nói khẽ: "Nam Nhi, mấy năm qua em vất vả rồi."
Triệu Nam thoáng run rẩy. Có câu nói này của Dương Bách Xuyên là đủ rồi! Dưới khăn trùm đầu, hai hàng nước mắt chảy dài. Đời này cô ấy vĩnh viễn có một vị trí trong trái tim Dương Bách Xuyên cũng đủ rồi.
"Em chưa từng hối hận." Triệu Nam nói lảng.
Dương Bách Xuyên hiểu ý của cô ấy, trong lòng tràn đầy cảm động. Anh xoay người, nâng tay nhẹ nhàng gỡ chiếc khăn trên đầu cô ấy ra: "Nam Nhi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
"Nhớ chứ! Lúc đó em hô hấp nhân tạo cho anh. Anh nói xem lúc đó anh tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là gì?" Triệu Nam mỉm cười hỏi.
"Nói thật là lúc đó em hô hấp nhân tạo cho anh, từ cái nhìn đầu tiên sau khi mở mắt ra, anh liền biết là đời này em đã mọc rễ nảy mầm trong tim anh... Hiện tại anh rất cảm ơn Vượng Tử, nếu không có Vượng Tử thì anh không được gặp em. Đời này gặp được em là may mắn của Dương Bách Xuyên anh. Anh yêu em!" Dương Bách Xuyên không phải là người giỏi nói lời đường mật, mọi quân tâm yêu thương đều cất giữ trong lòng.
Từ trước đến giờ anh không nói ra miệng, mà nghĩ gì cũng đặt trong lòng, sau đó thực hiện. Thế nhưng khoảnh khắc này anh lại bộc lộ cảm xúc nội tâm.
"Em cũng yêu anh." Triệu Nam đỏ mặt, rốt cuộc cũng có dáng vẻ thiếu nữ. Giờ phút này cô ấy không còn là nữ chủ tịch bá đạo, mà là một cô gái bé bỏng được bạn trai cưng chiều.
Trong phòng đã tối đèn, nhưng lại vang lên từng hồi "ưm ưm a a"...
...
Trong khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Dương Bách Xuyên đều làm chú rể, đắm chìm trong đó, muốn dừng mà không dừng được. Thời gian cũng trôi qua từng ngày.
Mười ngày sau, Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu về tới Vân Môn, báo cho Dương Bách Xuyên một tin: hai người đi Loan Châu tìm Thánh Tôn Môn, tuy đã tìm được sào huyệt của Thánh Tôn Môn và phá hủy nó, nhưng lại không thấy Thánh Tôn thần bí trong truyền thuyết và đại đệ tử Cung Huyễn của gã. Bọn họ liên tục tìm kiếm gần chục ngày mà không tìm được, hai người kia như bốc hơi khỏi thế gian, tìm khắp cả Loan Châu cũng không có bất kỳ dấu vết nào.
Dường như đối phương đã biết trước bọn họ sẽ đến gây phiền phức nên rời đi. Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu bó tay hết cách, đành phải trở về báo cáo, giao cho Dương Bách Xuyên quyết định.
Dương Bách Xuyên nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng không tìm thấy người thì thôi, chuyện này cứ tạm gác lại đã. Anh bảo Vương Tông Nhân tiếp tục đi rèn luyện, mục đích là diệt trừ tất cả các thế lực nước ngoài có địch ý với Trung Quốc.
Lữ Xuân Thu vì lợi ích cá nhân sẽ không để cho Trung Quốc rung chuyển. Dương Bách Xuyên anh cũng vậy, ngoài ra anh còn đề phòng một ngày nào đó có người từ Sơn Hải Giới đến trái đất, vì vậy anh phải tiêu diệt các thế lực này.
Vương Tông Nhân rất có hứng thú với việc dẫn theo đệ tử Vân Môn ra ngoài rèn luyện, chỉ ước gì được chạy khắp thế giới. Có lệnh của Dương Bách Xuyên, cậu ta hí hửng đi ngay.
Còn Ngô Mặc Thu thì trở về liền bế quan.
Sau hôn lễ ba tháng, mấy người phụ nữ cũng nối nhau bắt đầu tu luyện, toàn bộ Vân Môn khôi phục trạng thái tu luyện.