"Thu Nhi, nếu em thích tiên sinh thì tỏ tình đi, đừng giấu trong lòng. Tiên sinh là người rộng lượng..." Ngô Mặc Hạ còn chưa nói hết câu đã bị Ngô Mặc Thu ngắt lời: "Chị đừng nói nữa! Chúng ta là quỷ tu, em không muốn gây phiền phức cho tiên sinh. Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi!"
"Em gái ngốc, tiên sinh là ai chứ, sao ngài ấy lại quan tâm vấn đề này. Vả lại chị cũng nhìn ra tiên sinh rất tốt với em. Mấy năm qua em vẫn luôn ở bên tiên sinh như hình với bóng, há lại không có thiện cảm?" Ngô Mặc Hạ thương em gái mình, sao cô ấy lại không nhìn ra cô em gái ngốc nghếch của mình thích tiên sinh kia chứ, nhưng cô ấy không dám nói ra.
Kiều Phúc cũng trầm tư: "Thu Nhi đừng sợ, để anh đi tìm tiên sinh nói chuyện. Anh tin là tiên sinh sẽ đón nhận em."
"Không được! Đừng làm vậy! Chuyện của em cứ để em tự giải quyết, anh Kiều và chị đừng quan tâm. Thật ra có thể thường xuyên ở cạnh tiên sinh cũng là may mắn của em. Thời gian mấy bà chủ ở bên cạnh tiên sinh, ngay cả bà chủ Triệu, cũng không dài bằng em. Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi!" Ngô Mặc Thu nói đến cuối câu, trong mắt đong đầy tình cảm dịu dàng.
Thật ra Ngô Mặc Thu chỉ yêu đơn phương mà thôi, cô cũng biết là Dương Bách Xuyên để ý đến cơ thể quỷ tu của mình, đây mới là điểm yếu trong lòng cô.
...
Gác lại cuộc nói chuyện của ba người Ngô Mặc Thu, Dương Bách Xuyên hoàn toàn không biết tâm tư của Ngô Mặc Thu. Anh đi ra tiền sảnh gặp người thân của mấy cô vợ, sau khi xong xuôi thời gian đã qua nửa đêm, trời sắp sáng. anh không định đi ngủ mà đi thẳng vào viện Tu Đạo ở động tiên Vân Môn.
Dương Bách Xuyên tìm con tiên hạc mà lão quỷ tìm được lần trước, dự định mai ngày lành tháng tốt sẽ dùng phi cầm đón mấy cô vợ từ thôn Vân vào động tiên Vân Môn bái đường.
Rạng sáng Dương Bách Xuyên mới tìm hiểu xong cách bố trí bên trong và bên ngoài hội trường hôn lễ từ mấy người Trần Bảy Roi, Lý Đại Nghị, Lưu Tích Kỳ. Đại tổng quản Trần Bảy Roi thúc giục anh mau chóng đi thay đồ chú rể, chuẩn bị cho lễ cưới.
Dương Bách Xuyên tìm ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên làm người chủ trì hôn lễ, mười ngày trước anh đã sai người đi Nam Quốc mời ông.
Hôm nay anh còn phải đi đón ông ngoại nữa.
Sau khi thay sang bộ đồ chú rể màu đỏ thẫm, trên người Dương Bách Xuyên tỏa ra bầu không khí vui mừng. Anh đi ra đại điện Tu Đạo, nhìn đệ tử Vân Môn bận trước bận sau và mọi người trong giới võ cổ đã ngồi xuống chờ hôn lễ bắt đầu. Dương Bách Xuyên chợt nghĩ đến thành quả luyện đan của lão Phương. Hôm nay phải dùng đan dược, không biết lão Phương đã luyện chế xong một vạn viên đan dược hay chưa.
Anh bèn nói với Ngô Mặc Thu: "Thu Nhi, em đi xem lão Phương luyện chế đan dược thế nào rồi."
"Vâng thưa tiên sinh, em đi ngay đây."
Sau khi Ngô Mặc Thu rời đi, Khưu Vân vội vã đi đến. Khi cô nhìn thấy bộ đồ chú rể đỏ thẫm trên người Dương Bách Xuyên, trong đôi mắt lóe lên vẻ cô đơn nhưng biến mất rất nhanh. Cô đi tới thông báo: "Thưa tiên sinh, lão phu nhân bảo tôi mời tiên sinh đi đón khách, lão gia ở Nam Quốc đã tới."
Dương Bách Xuyên không nhìn thấy vẻ cô đơn trên gương mặt Khưu Vân. Nghe đối phương nói vậy, anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Ông ngoại tới rồi, tôi đi đón ông."
...
Khi Dương Bách Xuyên ra khỏi động tiên Vân Môn, ông ngoại và bà nội đã đi tới cổng, đang cười nói vui vẻ đi đến nhà chính.
Dương Bách Xuyên trông thấy hơn một trăm người theo sau ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên, xem ra cả gia tộc Đoan Mộc đều đến, trong lòng còn thầm vui vẻ: "Quả nhiên là người nhà, mình tổ chức hôn lễ, cả gia tộc ông ngoại đều tới."
Anh vui mừng hô to từ xa: "Ông ngoại!" Vừa gọi vừa rảo bước đi tới.
Đoan Mộc Hành Thiên ngoảnh đầu nhìn Dương Bách Xuyên, trên mặt cũng nở nụ cười: "Cháu ngoan, ông ngoại đến muộn, cháu không trách ông ngoại chứ?"
Dương Bách Xuyên vốn đang tươi cười, nhưng sau khi ông ngoại quay mặt lại, nụ cười trên mặt anh lập tức cứng đờ, bởi vì nét mặt đối phương tràn đầy tang thương. Anh nhận thấy ông ngoại đã là võ cổ giả Hư Cảnh, điều này cũng nằm trong dự đoán của anh. Trước đây anh tặng cho gia tộc của ông ngoại rất nhiều công pháp tu luyện và đan dược, thiên tài địa bảo. Sáu bảy năm trôi qua, ông ngoại đạt tu vi Hư Cảnh cũng không có gì lạ.
Nhưng khi ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên quay đầu lại, Dương Bách Xuyên thấy ông như già đi mấy chục tuổi, tướng mạo như ông già tám mươi.
Hơn nữa, cánh tay trái của bộ trường bào trên người ông ngoại trống không, rõ ràng là cánh tay trái của ông ấy không còn.
Dương Bách Xuyên đi tới bên cạnh ông ngoại, cố rặn ra nụ cười: "Ông ngoại đến, cháu vui còn không kịp nữa là, sao lại trách ông chứ?" Nói xong anh nhìn ra phía sau Đoan Mộc Hành Thiên rồi hỏi: "Cậu đâu rồi ông?"
Anh hỏi xong thì phát hiện cơ mặt Đoan Mộc Hành Thiên co lại, thoáng xuất hiện vẻ đau khổ. Ông ấy gượng cười: "Hôm nay là ngày cưới của cháu, chờ đến sau lễ cưới rồi nói chuyện của cậu cháu."
Lúc này, bà nội cũng lên tiếng: "Thằng nhóc thúi mau đưa ông thông gia vào trong uống trà đi, đứng ở cổng làm gì? Có chuyện gì thì vào trong ngồi xuống rồi nói."
Dương Bách Xuyên khẽ chạm vào cánh tay áo trống rỗng của ông ngoại, cõi lòng đau đớn. Anh gật đầu, trước tiên đưa ông ngoại vào trong, bảo Lý Đại Nghị sắp xếp cho đệ tử của gia tộc Đoan Mộc nghỉ ngơi. Chắc chắn gia tộc Đoan Mộc đã xảy ra chuyện lớn.
Anh cố nhẫn nhịn, đi vào đại sảnh ngồi xuống. Bà nội nhìn ra Dương Bách Xuyên có lời muốn nói với Đoan Mộc Hành Thiên nên tìm cớ dẫn mấy người phụ nữ rời đi.