Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên nhìn mọi người xung quanh và nói: “Câu hỏi về thiên kiếp mà vừa rồi Nguyên Tuyệt đưa ra mới chính là vấn đề lớn thật sự. Trước đó đã kể về chỗ tốt của Kim Đan rồi, nhưng thiên kiếp chính là khảo nghiệm của Thiên Đạo. Thế gian chẳng bao giờ có chuyện tốt như là tự dưng có bánh rơi từ trên trời xuống để ăn sẵn cả.
Vượt qua thiên kiếp Kim Đan thì đương nhiên có thể bay trên trời độn thổ dưới đất, vẫn còn có tư cách để đi lên đ ỉnh đại đạo, nhưng mà… Nếu độ kiếp bất thành thì sẽ tan thành mây khó, đó chính là cái giá lớn phải trả khi đi trên con đường tìm kiếm sự bất tử.
Hôm nay tôi nói nhiều với chư vị đến vậy cũng là để mọi người có chuẩn bị sẵn trong lòng. Thiên kiếp cũng có chín đẳng cấp, từ chín thiên kiếp thứ nhất bắt đầu đến chín thiên kiếp thứ chín là cao nhất.
Chín thiên kiếp thứ nhất chính là chín lôi kiếp, nói cách khác, là loại nhỏ nhất ít nhất. Qua được chín lôi kiếp của thiên kiếp xong, nếu có thể chống đỡ đợt chín tia sét đánh mới có thể tính là thành công vượt qua chín thiên kiếp thứ nhất. Nếu không chống đỡ được thì chỉ có đường chết, chống đỡ được thì trong đan điền sẽ sinh ra Kim Đan…
Cứ thế cho đến chín thiên kiếp thứ chín, chín chín tám mươi mốt tia lôi kiếp, sự lớn nhỏ của uy lực thiên kiếp được quyết định bởi tư chất của bản thân cùng với những người họ đã giết.
Nói cách khác một người có tư chất, thực lực càng mạnh thì uy lực thiên kiếp người đó phải chịu sẽ càng lớn. Đồng thời, một người dính càng nhiều sát nghiệt trên tay thì uy lực của thiên kiếp cũng sẽ càng lớn, đây là khảo nghiệm chú định của Thiên Đạo…”
Sau khi nói một mạch không ngừng về sự nguy hiểm của thiên kiếp, Dương Bách Xuyên liền tạm dừng lại, chờ mọi người tiêu hóa tất cả những gì anh đã nói.
Quả thật võ cổ giả khác với người tu chân, họ có sự chênh lệch nhau rất lớn về việc lý giải được đại đạo. Nhưng nếu anh đã quyết định muốn giúp những người này một phen thì tất nhiên cũng sẽ kiên nhẫn hơn.
Đại đạo trăm sông đổ về một biển, bất kể là tu chân hay là võ cổ, tới cuối cùng kỳ thật cũng như vậy. Ví dụ như tu luyện võ cổ đến Hư Cảnh chính là bình cảnh lớn, nếu không độ thiên kiếp thì sẽ dừng bước tại đây.
Mà một khi vượt qua thiên kiếp và kết thành Kim Đan trong cơ thể thì sẽ lại mở ra một con đường khác.
Giữa sân có người hiểu ra phần nào đó, có người vắt trán suy nghĩ, cảm thấy khó hiểu. Đây là biểu hiện của ngộ tính trong tu luyện, nhưng thiên kiếp là cái gì thì mọi người đều nghe hiểu.
Dù sao dựa theo cách nói của Dương Bách Xuyên, võ cổ bọn họ tu luyện đến Hư Cảnh xong nhất định phải độ thiên kiếp mới có thể kéo dài con đường tu luyện sau này.
Trong đó tất nhiên còn có những chi tiết khác, ví dụ như độ thiên kiếp thế nào, có quy luật gì, có bí pháp gì, thật ra mọi người đều hiểu, nhưng Dương Bách Xuyên không có nói ra.
Cái này làm cho một số người như bị mèo cào trong lòng, nhưng bọn họ cũng hiểu nếu không có lý do gì thì Dương Bách Xuyên cũng không thể nào nói những bí quyết này ra được. Bây giờ lại phải xét đến vấn đề bọn họ có biết cách làm người hay không mà thôi.
Một lát sau Thanh Hư Tử mở miệng nói: “Xin hỏi Dương đạo hữu, có pháp môn gì để độ thiên kiếp?”
Thanh Hư Tử cũng đồng dạng hỏi một câu mấu chốt trong đó.
Dương Bách Xuyên cười gật đầu: “Đương nhiên là có, được rồi, chư vị, tôi đã nói đến thế cho mọi người rồi, nếu tôi có thể kể chuyện thiên kiếp và tu luyện ra thì sẽ không giấu giếm gì hết. Tôi sẽ chỉ cho chư vị một con đường sáng sủa đúng đắn để đi.
Hiện giờ sắc trời không còn sớm nữa, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi. Ba ngày sau, mọi người từng người trở về, cho mỗi một thế lực tông môn của mọi người một danh sách một trăm đệ tử tiến vào Động Thiên của Vân Môn để tu luyện. Đến lúc đó tôi sẽ cung cấp cho những người đang ở trong tu vi Hư Cảnh các vị biện pháp để độ thiên kiếp, cùng với con đường tu luyện sau này phải đi.
Nhưng có một điều tôi muốn dặn dò, mong chư vị nói năng thận trọng về chuyện Động Thiên của Vân Môn. Ngoại trừ những đệ tử trong môn phái có thể báo cho thì nếu báo cho người ngoài, khiến Vân Môn chúng tôi rước phải phiền toái không cần thiết, Dương mỗ nói trước điều này, chân trời góc biển cũng sẽ không tha.”
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, lòng mọi người đều run lên.
“Dương môn chủ yên tâm, bọn tôi cảm ơn còn không kịp, đương nhiên sẽ không đi nói lung tung.”
“Đúng vậy, nếu ai dám nói ra, thiên lôi đánh xuống…”
Một đám thề độc cam đoan.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên hạ lệnh đuổi khách, trong vòng 3 ngày bọn họ đến tiếp là được.
Từng môn phái võ cổ giả rời đi, thậm chí những người có tâm tư nhanh nhạy còn đã nghĩ đến chuyện có cần phải cung cấp một số thứ chốt cho Dương Bách Xuyên hay không, nếu không dựa vào đâu mà người ta phải nói cho mình phương pháp bí mật để độ thiên kiếp chứ?
Nghĩ như vậy, họ nhanh chóng chạy về tông môn để bàn bạc…
…………
Tiễn những võ cổ giả đó đi xong, Dương Bách Xuyên trở lại đại sảnh của khu nhà cũ. Lúc này, người nhà của mấy người phụ nữ đều đã ra khỏi Động Thiên của Vân Môn.
Bà anh đang nói chuyện với mấy nhà người ta, lời nói tiếng cười truyền ra thật xa, Dương Bách Xuyên biết ngay rằng bà mình đã thành công.
Quả nhiên, sau khi anh tiến vào thì biết bà mình đang bàn bạc với người của mấy nhà, đại hôn sẽ vào đầu xuân năm sau, lúc này xem như đã xong xuôi rồi.
Mà người của mấy nhà khi thấy bản lĩnh của Dương Bách Xuyên cùng với Động Thiên của Vân Môn xong, đều xem con rể như Dương Bách Xuyên là thần tiên nên đều đồng ý cả.
Ngay cả cha mẹ của Ninh Kha cũng không nói câu nào nữa mà chỉ nghĩ muốn bám đùi Dương Bách Xuyên thôi.
Hôm nay có rất nhiều thế lực của giới võ cổ đều thần phục Vân Môn, cái này làm cho bọn họ thấy được một Dương Bách Xuyên vô cùng hùng mạnh.
Còn có cái gì không hài lòng nữa chứ?
Có nhiều người phụ nữ cũng được thôi, dù sao cũng không phải người bình thường. Có sự tồn tại của Tiên cũng trong Động Thiên của Vân Môn kia, thử hỏi có thể là người bình thường được sao?