“San San đừng khóc, có anh ở đây, có anh ở đây rồi.” Vào giây phút này Dương Bách Xuyên hận không thể cho mình hai cái tát, nếu như anh về nhà sớm một chút, hoặc là nói trước cho em gái và bà nội rằng anh đã có chút tiền thì hôm nay cũng sẽ không để cho cô bé bị sỉ nhục như vậy.
“Anh... hu hu... Không phải là em làm... hu hu... Là chính cô ta cầm điện thoại di động không cẩn thận mà làm rơi xuống đất vỡ...” Giây phút này Dương San San nhào vào trong ngực anh trai, nói hết tất cả những oan ức lúc trước, khóc rất thương tâm.
Nghe thấy em gái khóc, trong lòng Dương Bách Xuyên đều đang nhỏ máu, từ nhỏ hai anh em đều không có cha mẹ, anh làm anh trai đối với em gái nhỏ hơn anh bốn tuổi này, mức độ yêu thương đã vượt qua cả chính bản thân mình, từ nhỏ đã không nỡ để cho con bé chịu bất kỳ oan ức nào.
Vào lúc em gái học trung học ở huyện thành, Dương Bách Xuyên luôn liều mạng làm thêm kiếm tiền để cho em gái trang trải chi phí sinh hoạt và ăn mặc, bởi vì anh muốn em gái của anh giống như những cô bé gái khác, được ăn ngon mặc đẹp. Lúc còn bé, chưa nói đến việc không có ba mẹ bên cạnh, anh cũng không nỡ để cô bé ở trường phải chịu bất kỳ uất ức nào.
Nhưng mà em gái cũng rất hiểu chuyện, mỗi một khoản sinh hoạt đều tính toán tỉ mỉ với cả tình cảm của hai anh em rất tốt, con bé cũng rất ỷ lại vào anh.
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng để con bé chịu bất kì ấm ức nào, cũng không thấy em gái khóc thành như vậy.
Trong ấn tượng của anh lần duy nhất cô từng khóc là vào lúc học tiểu học, lần đó là lúc cô và bạn học cãi nhau, bị bạn học mắng là đồ con hoang không cha không mẹ, lần đó em gái khóc hình như giống như lần này.
Đó cũng là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên đập vỡ đầu học sinh tiểu học kia sau đó bị người ta tìm đến tận nhà, bà nội ở trước mặt người nhà kia, cầm gậy lớn đánh anh, còn dọa sẽ cắt đứt ngón tay cái của tên kia.
Chờ người nhà kia rời đi, bà nội lại ôm nó lớn tiếng khóc...
“Được rồi được rồi, không khóc, anh tin tưởng em, không phải lỗi của em, anh sẽ xử lý.” Vỗ vai em gái Dương Bách Xuyên an ủi cô bé.
“Anh ~ cái điện thoại kia cũng phải hơn bảy nghìn đồng, trên người chúng ta không có nhiều tiền như vậy, trên người em chỉ có năm trăm đồng.” Dương San San đơn thuần nói chuyện còn luôn lấy ra tiền ý là để cho anh trai gom góp bồi thường cho người ta, nàng hiểu rõ tính tình của anh trai, sợ anh gây chuyện.
...
Lý Viện Viện cũng đỏ mắt nói: “Anh Xuyên, chính là do người phụ nữ kia cố ý ~”
Lúc này người phụ nữ mập mạp kia đã phục hồi lại tinh thần, gật đầu nói: “Cậu là anh trai của bọn họ? Vừa đúng lúc em gái cậu làm vỡ một chiếc điện thoại di động hoa quả mới nhất của chúng tôi, điện thoại di động này có giá bảy nghìn đồng ~”
Trong lòng Dương Bách Xuyên lạnh xuống, cầm đồ vật đã mua giao cho em gái và Lý Viện Viện giữ, sau đó đi tới trước mặt người phụ nữ mập nheo mắt lại nói: “Ý của bà là đập vỡ điện thoại di động hoặc đồ đạc của bà là phải bồi thường đúng không?”
Người phụ nữ mập không nghe lọt tai Dương Bách Xuyên dùng một chữ đập, chỉ nghe được chữ bồi thường, ngay lập tức gật đầu nói: “Không sai, đồ đạc do cậu đập vỡ, đương nhiên là phải bồi thường theo giá trị của nó rồi.”
“Ừm, như vậy tôi đã biết phải làm gì rồi.” Dương Bách Xuyên rất bình tĩnh nhìn một chút, ánh mắt nhìn xung quanh thấy được một cái hòm phòng cháy chữa cháy ở cửa, đi tới.
Người phụ nữ mập còn tưởng rằng Dương Bách Xuyên muốn đi, ngay lập tức phô ra cái giọng điệu chanh chua: “Ê ê, tôi nói cho cậu hôm nay câu cũng đừng nghĩ rời khỏi đây.”