Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1973




Bước vào Vân Môn Động Thiên, sau đó hơi choáng váng, mọi người lại lần nữa mở mắt ra.  

Sau đó bị chấn động mạnh.  

Chỉ thấy trên đỉnh đầu ngôi sao treo đầy phía chân trời, một dải ngân hà lộng lẫy.  

Rõ ràng là ban ngày lại nhìn thấy được sao trời, rất quái dị.  

Ở trong tầm mắt là núi lớn mênh mông vô bờ, rừng cây dày đặc, từng cây đại thụ che trời xông thẳng lên tầng mây.  

Từng cây cối hoa cỏ bừng bừng sinh cơ, dường như không giống như bọn họ từng gặp qua.  

Nhìn ra xa, cung điện cổ kính lấp lánh sáng lên, tràn ngập sắc thái thần bí.  

Không khí thanh mát chui vào khoang mũi hít sâu một hơi, thực sự làm 3600 lỗ chân lông trên người mở rộng ra.  

Giống như hô hấp một ngụm không khí có thể thọ thêm một năm.  

Đây là tiên cảnh? Hay ảo cảnh?  

Tất cả mọi người sinh ra ảo giác.  

Trong đó 500 đệ tử Vân Môn đi vào đầu tiên, dưới sự sắp xếp của Vương Tông Nhân, tất cả an tĩnh vô cùng thành kính đi vào cung điện gác mái trong những đám mây, nơi bọn họ đi vào chính là Thiên Cung.  

Các võ cổ giả của các tông môn đi vào sau lại bị hạn chế ở một khu vực nhất định, dù sao cũng không phải là đệ tử Vân Môn, không thể bước vào khu vực cung điện gác mái.  

Dương Bách Xuyên dẫn theo mấy nhà vào sau, ba mẹ của Bộ Thanh Mai, Lâm Hoan, Viên Kim Phượng, Ninh Kha suýt chút nữa hóa đá.  

“Đây là tiên cảnh sao?”  

“Đây là Thiên Cung?”  

“Là… Tiên sơn của thần tiên?”  

“Đây là…”  

Người nhà của mấy người phụ nữ đều không nhịn được thốt lên.  

Dương Bách Xuyên nhìn vẻ mặt khiếp sợ của bà nội, cười hì hì nói: “Bà nội thấy thế nào? Sau này nơi này chính là hậu hoa viên nhà chúng ta.”  

Bà nội phục hồi lại tinh thần, nhìn thoáng qua biểu tình của người nhà của mấy cháu dâu, mỉm cười nói: “Có vẻ hôm nay hôn sự của cháu trai bà có thể thành công rồi, đợi lát nữa bà nội sẽ tìm cơ hội nói.”  

Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Bà nội, trước không nóng nảy, cháu còn có chiêu sau chưa triển khai, đợi lát nữa đến cung điện nhà chúng ta, bà lại mở miệng nói cũng được.”  

“Núi cao như vậy, bà nội không thể đi lên.” Bà nội nhìn độ cao này cùng với cung điện gác mái cao mấy ngàn mét, lắc đầu cười nói.  

Dương Bách Xuyên cười nói: “Ha ha, bà nội xem cháu làm ảo thuật.”  

Cung điện gác mái phía xa chính là tam cung lục viện La Phù, Dương Bách Xuyên muốn dẫn bà nội và người nhà của mấy người phụ nữ cùng với các cô đi đến cung điện.  

Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên nói: “Lão quỷ, chuẩn bị tốt chưa?”  

Mặc dù không có tu vi trong người, nhưng ở La Phì Động Thiên, hoặc nói cách khác hiện tại là Vân Môn Động Thiên, Dương Bách Xuyên chính là thần, một ý niệm có thể khống chế tất cả mọi thứ trong Vân Môn Động Thiên.  

Sau khi tiến vào liền liên hệ với lão quỷ, làm ông ta tìm kiếm một vài loài chim bay khổng lồ có vẻ ngoài đẹp làm vật cưỡi, dẫn đám người bà nội đi tham quan tam cung lục viện.  

“Bẩm thiếu chủ, tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa.”  m thanh của lão quỷ vang lên trong đầu của Dương Bách Xuyên.  

“Được, chuẩn bị tốt, nghe theo hiệu lệnh của ta, nhớ kỹ trong những người này có cả người thường, không thể xảy ra sự cố.” Dương Bách Xuyên giao lưu với lão quỷ ở trong lòng.  

“Thiếu chủ nhân yên tâm, lão hủ tự mình khống chế loài chim bay trong Động Thiên, đảm bảo an toàn.” Lão quỷ bảo đảm với Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên thầm gật đầu, thật ra anh có thể tự khống chế loài chim bay, nhưng hơn nửa người nhà là người thường nên dứt khoát làm lão quỷ âm thầm trợ giúp.  

Toàn bộ Vân Môn Động Thiên có vô số chim bay cá nhảy, thậm chí có cả yêu thú cường đại, hiện tại mấy thứ này chính là tài sản tư nhân của Dương Bách Xuyên, có thể thuyên chuyển bất cứ lúc nào.  

Sau đó Dương Bách Xuyên lớn tiếng hét lên về phía chân trời: “Lấy tên của ta, loài chim bay Động Thiên nhanh chóng tiến đến.”  

Tiếng gầm này vừa vang lên, tất cả mọi người bị kinh động.  

Tất cả đều nhìn về phía Dương Bách Xuyên, không biết anh có ý gì.  

Không lẽ nơi này còn có sinh linh khác?  

Đây là suy đoán trong lòng mấy võ cổ giả kia.  

Người bên người của Dương Bách Xuyên cũng có chút buồn bực, không rõ Dương Bách Xuyên muốn làm gì.  

Trong lúc tất cả mọi người đang nghi hoặc.  

Phía chân trời đằng xa truyền đến từng tiếng thét dài.  

“Quác quác…”  

Mọi người kinh sợ.  

Chỉ thấy phía chân trời xuất hiện từng con chim lớn màu trắng, thân hình cao tầm tám chín mét, giương cánh phi hành che trời.  

Mọi người đếm được có tổng mười con chim to thuần trắng.  

Một đám nhìn loài chim bay khổng lồ bay đến, bị dọa ngây người.  

Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Các vị không cần sợ hãi, loài chim bay này là tôi nuôi, sẽ không đả thương người, tính tình rất hiền.”  

Thật ra chính anh cũng không biết loài chim có bộ dáng như bạch hạc này có hiền hay không, nói vậy chỉ để làm màu thôi.  

Trong lòng nói với lão quỷ: “Lão quỷ, phải nắm chắc đó.”  

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, tất cả mọi người đều thả lỏng.  

Nhưng lại càng thêm kính sợ Dương Bách Xuyên, không nghĩ đến loài chim bay khổng lồ như vậy là thú cưng do Dương Bách Xuyên nuôi?  

Chỉ trong nháy mắt, từng con chim như được huấn luyện có trật tự dừng trước mặt Dương Bách Xuyên, hơn nữa ngoan ngoãn quỳ xuống gật đầu với Dương Bách Xuyên, trong miệng phát ra từng tiếng kêu mềm nhẹ.  

Cảnh tượng này lại làm trong lòng của mọi người sông cuộn biển gầm.  

Dương Bách Xuyên nhìn loài chim bay này, nói với mấy người phụ nữ có tu vu: “Bọn em giúp chú dì đi lên lưng chim, chúng ta đi sang cung điện bên kia,