"Em không ngủ thêm một lát à?" Viên Kim Phượng cũng tỉnh giấc.
"Chiều nay tổ chức đại điển Vân Môn, em không ngủ nữa, phải chuẩn bị một chút. Khi nào ba mẹ chị về thì chị đưa họ đi cùng nhé!" Nói xong Dương Bách Xuyên hôn lên trán Viên Kim Phượng.
"Ừ, chị biết rồi." Lúc này Viên Kim Phượng đã tháo gỡ khúc mắc, nhẹ nhàng đáp lời, dáng vẻ hệt như thiếu nữ.
...
Dương Bách Xuyên rời khỏi nhà Viên Kim Phượng, vừa mới ra ngoài thì gặp ba mẹ của cô ấy.
Tên họ Dương nào đó hơi lúng túng, vội vàng chào hỏi: "Chào dì Thúy Hoa, chào chú Đại Thành."
Dù sao anh cũng đi từ nhà người ta ra ngoài, bất kỳ ai cũng suy nghĩ miên man.
Tuy nhiên Dương Bách Xuyên lo thừa rồi, ba mẹ của Viên Kim Phượng nhìn thấy Dương Bách Xuyên lập tức quan tâm, nhất là Miêu Thúy Hoa. Mắt chợt đỏ hoe, bà ấy bước tới cầm tay Dương Bách Xuyên: "Đứa bé ngoan, cháu trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Cháu không biết mấy năm nay dì lo lắng cho cháu nhường nào đâu. Bây giờ cháu trở về là tốt rồi!"
Trong lúc Miêu Thúy Hoa nói chuyện, nước mắt cũng tuôn rơi. Ngày xưa hai chân bà ấy bị liệt, Dương Bách Xuyên đã chữa khỏi cho bà ấy. Miêu Thúy Hoa vốn là nông dân điển hình, chất phác lương thiện, còn là trưởng bối trong thôn nhìn Dương Bách Xuyên lớn lên từ nhỏ, bà ấy thật lòng quan tâm anh.
Dương Bách Xuyên nghe thấy những lời nói tràn đầy quan tâm của Miêu Thúy Hoa, trong lòng vô cùng xúc động: "Cảm ơn dì quan tâm, cháu rất ổn. Dì và chú Đại Thành có khỏe không?"
Tuy Dương Bách Xuyên nhìn ra Miêu Thúy Hoa và Viên Đại Thành đều khỏe mạnh, nhưng vẫn phải lễ phép hỏi han. Năm xưa anh luyện chế đan dược, gia đình mấy người phụ nữ của anh cũng có phần.
Trong số họ, những người quá tuổi tu chân, không thể tu luyện như Miêu Thúy Hoa và Viên Đại Thành, Dương Bách Xuyên muốn họ khỏe mạnh, ít nhất là có thể sống khỏe mạnh trong quãng đời còn lại.
Bây giờ xem ra hiệu quả không tệ, tinh thần hai người rất tốt.
"Khỏe lắm, khỏe lắm! Nhóc Xuyên trở về là tốt rồi, buổi tối đến nhà chú uống vài ly nhé!" Viên Đại Thành xen lời, vội vàng đáp. Ông ấy cũng rất vui khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên.
"Lão già chết tiệt chỉ biết uống rượu. Đi đi đi, ông về nhà đi, để tôi nói mấy câu với nhóc Xuyên." Miêu Thúy Hoa trợn mắt trừng Viên Đại Thành, đuổi ông ấy đi.
"Được được được, tôi về nhà uống rượu, trên đường chẳng uống mấy, sâu rượu bắt đầu quậy rồi đây." Bệnh của Viên Đại Thành đã được Dương Bách Xuyên chữa khỏi, lại thêm dùng đan dược của anh, hiện tại sức khỏe của ông ấy tốt hơn người cùng tuổi gấp nhiều lần. Cả đời là sâu rượu, bây giờ ông ấy càng uống rượu thả ga, luôn miệng nói đến rượu.
Dương Bách Xuyên nở nụ cười. Thật ra anh rất ngưỡng mộ tính cách của Viên Đại Thành, cả đời vô lo vô nghĩ, lúc còn trẻ có Miêu Thúy Hoa quản lý gia đình, khi về già có cô con gái giàu có, không phải lo nghĩ về chi phí ăn uống, sở thích mỗi ngày là uống rượu. Về sau Viên Đại Thành gặp được Dương Bách Xuyên, anh khôi phục sức khỏe cho ông ấy, cuộc sống quả thật vui vẻ.
"Lão già chết tiệt!" Miêu Thúy Hoa nhìn theo Viên Đại Thành rời đi, mắng một câu.
Sau đó, bà ấy nhìn Dương Bách Xuyên rồi hỏi: "Kim Phượng vẫn chưa dậy à?"
"Khụ khụ!" Dương Bách Xuyên lúng túng ho khan, đỏ mặt nói lí nhí: "Vẫn chưa ạ."
Miêu Thúy Hoa không để ý, tươi cười bảo: "Dì đã coi cháu là người trong nhà từ lâu rồi, cháu còn xấu hổ gì chứ?" Miêu Thúy Hoa cười một tiếng, sau đó nghiêm túc hỏi Dương Bách Xuyên: "Nhóc Xuyên à, dì nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, cháu còn là ân nhân của gia đình dì, dì chú vẫn chưa báo đáp cháu. Chuyện giữa cháu và Kim Phượng, dì chú đều tán thành.
Tối qua Kim Phượng gọi điện báo với dì chuyện này. Bây giờ dì cho cháu câu trả lời chắc chắn. Chỉ cần cháu và Kim Phượng đều sống tốt thì hai đứa làm gì, dì chú đều không phản đối. Mặc dù chuyện cưới chồng chung hơi trái thói, nhưng dì cũng biết cháu không phải là người bình thường, thật ra mấy lễ tiết phàm tục này chỉ bày ra cho nhà mấy cô vợ xem mà thôi.
Cháu làm được như vậy chứng tỏ cháu có lòng, dì sẽ không phản đối, cháu không cần lo lắng gì hết. Dì cũng biết cháu sẽ đối xử tốt với Kim Phượng, có điều... có điều... dì không biết có nên nói ra hay không..."
"Dì cứ nói đi ạ, có gì mà không thể nói? Chỉ cần cháu làm được, cháu tuyệt đối không từ chối." Dương Bách Xuyên bồn chồn, thầm nghĩ phải chăng dì Thúy Hoa vẫn không thể thông cảm cho con gái mình cùng tổ chức hôn lễ với các cô gái khác?
Miêu Thúy Hoa ngập ngừng một lúc rồi ngượng ngùng nói: "Vậy thì dì nói thẳng nhé!"