Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1945




Dương Bách Xuyên đứng bên cạnh không quấy rầy đối phương. Dưới ánh trăng và ánh sao soi rọi, thời khắc này chị Mai vô cùng thánh khiết và xinh đẹp.  

Hai người đứng trong sân một lúc rồi đi ra ngoài. Khi đến tiền viện, đột nhiên trên người chị Mai lóe lên một quầng sáng rồi biến mất ngay tại chỗ.  

Cảnh tượng này khiến Dương Bách Xuyên sững sờ, vô cùng lo lắng. Anh đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói của chị Mai: "Chị không sao, chỉ đang ẩn thân thôi. Có người tới, hiện tại chị vẫn chưa muốn gặp người khác."  

Dương Bách Xuyên thở phào. Quả nhiên lúc này có tiếng bước chân vang lên, anh nhìn sang thì thấy Khưu Vân và Tô Cẩn xuất hiện ở trung viện. Hai người này sống ở trung viện.  

"Chào tiên sinh."  

Hai người hành lễ với Dương Bách Xuyên.  

"Không cần đa lễ, tôi ra ngoài đi dạo đây." Lúc này Dương Bách Xuyên đang tò mò về chuyện chị Mai có thần thông ẩn thân, muốn hỏi cô ấy, cho nên chỉ chào hỏi Khưu Vân và Tô Cẩn rồi lập tức đi thẳng ra cổng.  

Sau khi đi đến đầu thôn, chị Mai mới hiện thân.  

Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: "Chị Mai, thần thông ẩn thân của chị là thiên phú thần thông gì vậy?"  

"Thật ra chị cũng không biết nó có được tính là thần thông hay không. Sau khi chị hóa hình, trong đầu có thêm một số kiến thức, trong bản năng chị chỉ biết là truyền thừa huyết mạch. Có một số cái chị có thể sử dụng, có một số cái tạm thời chưa thể sử dụng, chắc là phải chờ sau khi chị hóa hình toàn toàn mới có thể dùng." Chị Mai trả lời.  

Dương Bách Xuyên gật đầu, không hỏi thêm. Anh biết cá Rồng có nhiều chi, nếu tu luyện đến cuối cùng, huyết mạch phản tổ thành công là có thể hóa thành Chân Long. Kỳ thực trong huyết mạch của một số thần cầm thần thú có thần thông truyền thừa, đây là bí mật của người ta, dò hỏi không tốt.  

Tình huống này khá giống người cá Hạ Lộ. Cả hai đều là cá Rồng, mà chị Mai hiện tại còn mạnh hơn Hạ Lộ hồi trước.  

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Dương Bách Xuyên. Theo lý thì người cá Hạ Lộ rời khỏi Trái Đất sớm hơn, chắc hẳn cũng đã tiến vào Sơn Hải Giới. Nhiều năm không gặp, nói không chừng Hạ Lộ cũng gặp cơ duyên nào đó, chưa chắc tu vi hiện tại kém hơn chị Mai.  

Tuy nhiên huyết mạch thần thú khác tu vi bình thường, không nhìn ra cảnh giới tu vi gì, hay nói chính xác hơn là hoàn toàn không có cảnh giới tu vi để phân chia. Lợi thế của bọn họ nằm ở sức mạnh huyết mạch, tương tự như tiểu Phượng Hoàng Dương San Hồng.  

Dương Bách Xuyên rất chờ mong một ngày nào đó gặp lại người cá Hạ Lộ. Anh quen biết những hai mỹ nhân cá Rồng kia đấy!  

Dương Bách Xuyên và chị Mai đi loanh quanh khắp thôn Vân cả đêm. Khi phía Đông xuất hiện ánh sáng bạc, mi mắt Dương Bách Xuyên bắt đầu đánh nhau. Hiện giờ Dương Bách Xuyên không còn tu vi, chẳng mạnh hơn người bình thường là mấy. Hơn nữa ban ngày anh còn hoang dâm với  Âu Dương Ngọc Thanh suốt một ngày, đêm nay còn đi dạo đến hồ Tiên Nữ, cũng là quê hương của cá Rồng.   

Chính vì thế, anh vô cùng mệt mỏi.  

Chị Mai vẫn còn bừng bừng hứng thú, nhưng thấy Dương Bách Xuyên mệt mỏi thì cũng ngại bắt anh đi cùng mình. Cô ấy mỉm cười bảo: "Được rồi nhóc Xuyên, đêm nay em vất vả rồi, đưa chị trở về không gian bình Càn Khôn đi."  

Dương Bách Xuyên xua tay: "Không vất vả. Chị Mai à, thật ra em có thể sắp xếp cho chị ở Vân Môn. Nếu chị không thích ở lại nhà chính đông người thì có thể ở bên ngoài. Khu nhà mới của Vân Môn còn rất nhiều tiểu viện biệt lập."  

"Không cần đâu! Trước khi hóa hình hoàn toàn, chị không muốn tiếp xúc với người khác. Em đưa chị về không gian bình Càn Khôn đi, sau này nếu em rảnh rỗi thì thỉnh thoảng đưa chị ra ngoài thăm thú là được.  

Chị cảm thấy ở trong cung điện dưới đáy hồ cá Rồng tu luyện rất nhanh. Chị hóa hình ở hồ cá Rồng, nơi đó là đạo trường của chị. Từ cái ngày không gian bình Càn Khôn biến đổi, chị đã biết điều này, dường như trong mông lung đã định trước là như thế. Bây giờ chị sống ở bên ngoài thì không tốt." Chị Mai yếu ớt nói.  

Dương Bách Xuyên nghe xong cũng cảm thấy có lý nên không cố ép nữa. Dù sao bây giờ anh cũng là người bình thường, ngày nào cũng có thời gian ra ngoài đi dạo, thường xuyên dẫn theo chị Mai ra ngoài thăm thú là được.  

"Được, em đưa chị về." Dương Bách Xuyên đồng ý.  

"Chờ... chờ đã!" Trong lúc nói chuyện, chị Mai bơi đến hôn nhẹ lên môi Dương Bách Xuyên như chuồn chuồn lướt nước, đỏ mặt cười khẽ: "Đây xem như là phần thưởng chị tặng em. Cảm ơn em đi cùng chị hôm nay."  

Dương Bách Xuyên được chị Mai hôn, xương cốt toàn thân lập tức mềm nhũn. Sau đó, trong tiếng thúc giục của chị Mai, anh thầm niệm trong đầu đưa đối phương vào không gian bình Càn Khôn. Dương Bách Xuyên vuốt ve bờ môi vẫn còn vương hương thơm, cười ngây ngô trở về thôn.  

Dương Bách Xuyên vào thôn Vân, khi đi ngang qua một căn nhà, anh nhìn thấy một người quen: Viên Kim Phượng.  

Sáng sớm Viên Kim Phượng thức dậy tưới hoa trong sân, trông có vẻ bồn chồn bất an.  

Tên họ Dương nào đó không quan tâm Viên Kim Phượng có tưới hoa hay không, mắt cứ dán lên người cô ấy. Không chú ý cũng khó, bởi vì Viên Kim Phượng mặc một bộ... đồ ngủ hoạt hình rất đẹp.  

Tên họ Dương nào đó nhìn thấy Viên Kim Phượng, lập tức không còn mệt mỏi, cười khà khà đi vào sân.