Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1940




"Ừm, thế còn tạm, bà tin rằng cháu có thể làm được. Thời gian không còn sớm, cháu bế Tiểu Mạn Mạn đến đây cho bà. Thằng nhóc thúi nhà cháu chỉ biết làm xằng làm bậy, làm gì biết trông trẻ con. Bà mong được bế chắt trai sớm đấy."  

Dương Bách Xuyên bối rối chạy ra khỏi phòng trong lời lải nhải của bà nội, nghe chừng bà chỉ ước gì bây giờ anh sinh chắt trai cho bà bế.  

Anh về phòng mang Tiểu Mạn Mạn sang phòng bà nội. Nghe bà nội lải nhải nói muốn bế chắt trai, anh đổ mồ hôi đầm đìa, rời khỏi phòng bà.  

Lúc này đêm đã về khuya, Dương Bách Xuyên nghĩ đến bà nội yêu cầu mình giải quyết ba mẹ của mấy cô vợ, thế là hết buồn ngủ luôn. Anh vừa đi dạo vừa suy nghĩ kế sách, bất tri bất giác đã đi đến một góc ở trung viện.  

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn, hình như đây là chỗ của Độc Cô Vô Tình. Nghĩ đến Độc Cô Vô Tình, trong đầu tên họ Dương nào đó bất giác hiện ra hình ảnh hồi trước chữa bệnh giải độc cho đối phương. Tức thì đầu óc ong ong, toàn thân nóng như lửa đốt, anh bất chấp tất cả, dứt khoát mở cửa ra.  

Kẽo kẹt!  

Cửa bị đẩy ra, Dương Bách Xuyên đi vào phòng khách, sau đó nhìn cửa phòng ngủ với đôi mắt xanh lấp lóe.  

Tên họ Dương nào đó làm củi khô đã lâu, lúc này toàn thân sắp bốc cháy. Anh nhảy hai ba bước đến trước cửa phòng ngủ rồi đẩy cửa đi vào.  

"Ai thế?"  

Trong bóng tối, Độc Cô Vô Tình ngồi bật dậy trên giường. Thật ra cô cứ canh cánh về những lời bà nội nói tối nay nên vẫn chưa ngủ, trong đầu toàn nghĩ về chuyện này, tinh thần lơ đãng, cho nên tên họ Dương nào đó mới có thể xông thẳng vào phòng ngủ. Nếu không, với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong của Độc Cô Vô Tình, sao cô lại không phát hiện ra?  

"Là tôi!"  

Trong bóng tối, tên họ Dương nào đó vừa trả lời xong đã nhào tới Độc Cô Vô Tình trên giường như sói đói.  

"Á!"  

Trong bóng tối vang lên tiếng kêu của Độc Cô Vô Tình, tiếp đó là âm thanh "xoạt xoạt" của quần áo bị xé rách, cùng với từng tiếng thở dốc.  

Tiếng ve trên cây cối ngoài sân và từng tiếng hồng hộc trong phòng hòa lẫn vào nhau.  

Củi khô bốc lửa, lửa cao vô cùng.  

Đêm nay tiếng ve kêu và âm thanh khiến người ta máu huyết sôi trào vang lên rất lâu không dừng, mãi cho đến lúc mặt trời mọc mới yên tĩnh.  

Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao, tên họ Dương nào đó khoan thai tỉnh dậy, người đẹp trên giường đã rời đi từ lâu.  

Sau một đêm hoang đường, Dương Bách Xuyên sảng khoái tinh thần. Anh đánh răng rửa mặt rồi ung dung đi đến tiền viện ăn cơm.  

Cả nhà đang chờ anh đến dùng bữa. Hiện tại mọi người đều biết Dương Bách Xuyên có thói quen ăn cơm nên tất cả đều chờ anh rồi mới bắt đầu dùng bữa.  

Trên bàn cơm, các cô gái nhìn anh với ánh mắt khác nhau. Tên họ Dương nào đó mặt dày, làm như không thấy.  

Lúc uống trà sau bữa cơm, Triệu Nam cố ý lườm tên họ Dương nào đó, sau đó mỉm cười nhìn Độc Cô Vô Tình: "Chị Vô Tình ơi, hôm nay da chị hồng hào căng bóng, có phải chị nắm giữ bí quyết làm đẹp gì không? Có thể chia sẻ cho em không?"  

Mặt Độc Cô Vô Tình lập tức đỏ bừng, chỉ hận không được tìm cái lỗ mà chui vào.  

"Phụt!"  

Tên họ Dương nào đó vừa mới uống một hớp trà lập tức phun ra.  

Lúc này Lâm Hoan còn sợ thiên hạ không loạn: "Cậu uống từ từ thôi, có ai cướp của cậu đâu? Cậu nói xem mình không tập trung cỡ nào chứ?"  

Một câu nói kháy khiến tên họ Dương nào đó đổ mồ hôi trán, thầm kêu rên trong lòng: "Hậu cung sắp bắt đầu diễn kịch rồi!"

Trong lúc tên họ Dương nào đó cảm thấy hậu cung sắp loạn, ngoài cửa vang lên giọng nói của Lưu Tích Kỳ: "Nhóc Xuyên, cậu ra đây cho tôi."   

Giọng điệu cực kỳ tức giận.   

Nghe thấy tiếng hét to của Lưu Tích Kỳ, chẳng những Dương Bách Xuyên không giận mà ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng thoát khỏi sự giày vò của mấy người phụ nữ rồi.   

Anh vội vàng nói với Lưu Tích Kỳ: "Ồn ào cái gì, vào nhà nói chuyện."   

Tên họ Dương nào đó vừa nói vừa nhìn trộm mấy người phụ nữ, quả nhiên Lưu Tích Kỳ quấy nhiễu đã dập tắt lửa giận của bọn họ.   

Tên họ Dương nào đó lập tức yên lòng.   

Đương nhiên anh cũng biết là mấy người phụ nữ chỉ đấu võ mồm mà thôi, nhưng vẫn cảm thấy dằn vặt.   

Anh thầm nghĩ: "Xem ra buổi tối mấy ngày tới phải đến thăm từng người."