Nhưng may mà bây giờ cô ấy là nửa người nửa yêu, chỉ trừ không có hai chân, những bộ phận khác của nữ giới cô ấy đều có cả.
Nghĩ tới đây, đột nhiên chị Mai cảm thấy bất thường. Hai tay đang bị Dương Bách Xuyên cầm lấy, mà cô ấy cũng phát hiện ra Dương Bách Xuyên đang nhìn chằm chằm vào ngực mình.
"Á!"
Một giây sau, chị Mai hét lên chói tai, vội vàng giãy khỏi tay Dương Bách Xuyên, dùng hai tay che ngực rồi quay người đi.
Lúc này cô ấy mới nhận ra sau khi hóa hình, trên người mình không có lấy một mảnh vải che thân.
"Bị cậu ấy nhìn hết rồi!" Chị Mai thầm kêu rên trong lòng.
Dương Bách Xuyên như sực tỉnh khỏi cơn mơ, cũng cảm thấy lúng túng. Ban đầu anh kích động vì nhìn thấy chị Mai, bất giác không để ý tới vấn đề chị Mai không mặc quần áo. Nhưng sau khi nỗi áy náy tan biến, anh cứ nhìn chị Mai không dời mắt.
Thật ra anh chưa nhìn được bao lâu đã bị tiếng hét chói tai của chị Mai gọi tỉnh, mặt tên họ Dương nào đó lập tức đỏ bừng lên.
Anh "khụ khụ" hai tiếng rồi nói: "Hix, chị Mai ơi, thật ra em không nhìn thấy gì hết."
Nói xong Dương Bách Xuyên chỉ muốn tát cho mình một phát. Lời giải thích này chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, rõ ràng là khai nhận với người ta.
"Em... còn nói nữa!" Chị Mai đỏ mặt, ngoảnh đầu trừng Dương Bách Xuyên.
"Khụ khụ! À ờm... ý em là để em đưa quần áo của em cho chị." Tên họ Dương nào đó đang bối rối coi như nhanh trí, vừa nói vừa vội vàng cởi áo khoác ngoài trên người mình ra rồi đưa cho chị Mai.
Chị Mai quay lưng về phía Dương Bách Xuyên, duỗi ra một cánh tay trắng nõn như ngọc.
Hình ảnh này khiến tên họ Dương nào đó nuốt nước miếng. Tính ra thì đã rất lâu rồi anh không làm chuyện ấy.
Nghĩ lại thì thấy khổ quá đi mất! Lúc ở Sơn Hải Giới, anh không bị người ta đuổi giết thì cũng trốn tránh cuộc đuổi giết, hoặc là bế quan tu luyện, làm gì có thời gian nghĩ đến chuyện khác?
Anh mới trở về ba ngày, còn chưa chạm vào phụ nữ, vốn dự định tối nay phải làm chuyện xấu, nào ngờ tối nay mấy người phụ nữ đều bị bà nội gọi đi.
Tên họ Dương nào đó cũng chỉ là một người bình thường, sao lại không có nhu cầu kia?
Chẳng qua là sau khi trở về anh không có cơ hội thích hợp, cũng không gặp phải sự cám dỗ trần trụi như chị Mai trước mặt.
Cho nên đây cũng là phản ứng bình thường. Nhất là khi đối mặt với chị Mai giờ đây đã trở thành mỹ nhân cá Rồng với mái tóc dài màu vàng dài ngang lưng, đôi mắt vàng xinh đẹp và bộ phận trắng như tuyết nào đó mà anh không thể hất văng ra khỏi đầu. Đối với tên họ Dương nào đó đã lâu không "ăn thịt", đây quả thật là cám dỗ trí mạng.
Có thể giữ lý trí đã là tốt lắm rồi.
Nhìn cánh tay trắng như ngọc của chị Mai duỗi ra sau lưng nhận chiếc áo trong tay mình, Dương Bách Xuyên nuốt nước bọt.
Toàn thân đổ mồ hôi nóng, miệng đắng lưỡi khô. Anh ép mình xoay người đi, không để cho bản thân nhìn hình ảnh hấp dẫn lạ thường này.
Cmn quá giày vò!
Một lúc sau, phía sau vang lên giọng nói của chị Mai: "Xong rồi, em có thể xoay người lại." Giọng cô ấy vẫn còn hơi ngượng ngùng, dù sao Dương Bách Xuyên cũng là đàn ông dồi dào tinh lực.
Từ sau khi hóa hình, chị Mai sống trong cung điện này. Dù sao xung quanh là một bầy cá Rồng, không có người nào khác, cho nên cô ấy không để ý. Nhưng không ngờ Dương Bách Xuyên lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ấy, hôm nay bị nhìn sạch sành sanh cũng không phải lỗi của đối phương.
Dương Bách Xuyên xoay người nhìn chị Mai đã mặc áo khoác ngoài của mình. Sau khi cơ thể chị Mai được che lại càng phô bày dáng hình lả lướt, chỗ nào đó càng thêm cao ngất, càng châm lên lửa nóng trong lòng Dương Bách Xuyên.
Nếu không nhìn thấy nửa chiếc đuôi cá của cô ấy lộ ra ngoài, thì e là Dương Bách Xuyên sẽ bộc phát thú tính.
Anh hít sâu một hơi, đè ép ngọn lửa trong lòng rồi mới lên tiếng: "Chị Mai quay đầu lại đi, em đưa cho chị mấy bộ quần áo."
"Ừm, cám ơn em." Chị Mai không từ chối, dù sao bây giờ cô ấy cũng không có quần áo mặc.
Tiếp đó hai người nói chuyện phiếm, Dương Bách Xuyên kể cho chị Mai chuyện bên ngoài, mà nói đúng ra là bắt đầu kể từ thời điểm anh báo thù cho cô ấy.
Hành động của Dương Bách Xuyên khiến chị Mai cực kỳ chấn động. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng thích đàn ông nổi giận vì hồng nhan, đương nhiên cô ấy cũng không ngoại lệ. Chị Mai nghe Dương Bách Xuyên kể chuyện tiêu diệt nhà họ Hồng, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh, nhưng cô ấy không nói gì cả, tiếp tục nghe Dương Bách Xuyên kể chuyện.
Khi chị Mai nghe đến đoạn Dương Bách Xuyên tìm được em gái Mai Thi Dĩnh của mình, cuối cùng Mai Thi Dĩnh biến mất ở bí địa Trường Bạch, tiến vào Sơn Hải Giới, cô ấy không kìm được lo lắng.
Nhưng Dương Bách Xuyên cũng bất lực, anh không tìm được toàn bộ những người mất tích ở bí địa Trường Bạch năm đó, chỉ có thể đảm bảo với chị Mai là sau này sẽ đi Sơn Hải Giới tìm Mai Thi Dĩnh.
...